Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 487 - Chương 487. Cầu Viện Phá Cục, Hạ Cánh Thuận Lợi

Chương 487. Cầu viện phá cục, hạ cánh thuận lợi Chương 487. Cầu viện phá cục, hạ cánh thuận lợi

Vân Tiêu lộ vẻ mặt giật mình, cẩn thận suy nghĩ, lại có một chút nghiêm túc nói: "Vậy ta và ngươi còn phải tiếp tục tu hành, lúc này ta còn chưa thể không để ý nhân quả vì ngươi."

Lý Trường Thọ: "…"

Chuyện này, kỳ thực không cần nói.

"Việc này không gấp được!" Lý Trường Thọ cười nói: "Vân Tiêu cùng với Triệu Công Minh...huynh trưởng, còn có hai vị tiên tử, tuy không phải là tình yêu nam nữ, cũng có thể nguyện ý phấn đấu quên mình vì nhau. Đây cũng là điều ta hâm mộ nhất."

Lão Tử trên cao, hai chữ muội muội quả nhiên là không kêu được!

Vân Tiêu nói: "Ta có thể hỏi thêm một câu được không?"

"Cứ tự nhiên."

"Ngươi và sư muội của ngươi, đã đến cảnh giới nhân duyên hay chưa?" Vân Tiêu nhẹ nhàng chớp mắt hỏi.

Cơ hồ chỉ là một cái chớp mắt, trong bảo động hiện ra đao quang kiếm ảnh, từng thanh từng thanh đao kiếm gác ở trên cổ Lý Trường Thọ, thậm chí trong đó còn trộn lẫn khí tức Chí Bảo Tiên Thiên nào đó...

Câu hỏi mất, mất mạng?

Nhưng Lý Trường Thọ làm sao dám nói lung tung việc này!

Mỗi một câu nói vào lúc này, nói không chừng sau này đều sẽ được xác minh, nhất là đối với chuyện này!

Vào giờ phút này Lý Trường Thọ chỉ có thể gánh chịu áp lực đầy trời, nói: "Còn kém một ít. Lúc này nàng mới tu hành được bao lâu, cũng là do một tay ta nuôi nấng, ta ở chung sớm chiều cùng với nàng, trong đáy lòng tự nhiên có mấy phần yêu thích đối với nàng, chẳng qua là tính tình của nàng còn quá mức xốc nổi, thiếu thành thục."

Làm sao bây giờ?

Kế tiếp hẳn là câu hỏi mất mạng thứ hai: "Chọn ta hay là chọn nàng"?

Vân Tiêu tiên tử làm sao lại đột nhiên...

Quả nhiên, nữ tử đều là không thể thoát khỏi vấn đề này...

"Vậy là tốt rồi." Vân Tiêu nhẹ nhàng thở ra.

Đến rồi đến rồi!

Trong đáy lòng Lý Trường Thọ kêu rên một hồi, đã chuẩn bị hô to "Ta đã từng chảy máu vì Nhân Giáo, ta đã từng chịu đánh vì Nhân Giáo "!

Nhưng!

Vân Tiêu nói: "Nếu có cơ hội, ta cũng nên gặp nàng."

Cái trán của Lý Trường Thọ toát ra mấy cái dấu hỏi, lời này của Vân Tiêu tiên tử...có ý tứ gì?

"Linh Nga và ta cũng coi như là thanh mai trúc mã, ngươi hẳn là để ý việc này?"

"Tất nhiên là để ý!" Trong mắt Vân Tiêu mang theo ánh sao: "Nhưng sự tình giữa ngươi và ta, cũng không phải là do ngươi cố ý trêu chọc, là do ta động tình niệm đối với ngươi trước, đây chính là thua ngươi một hồi, chỉ có thể nuốt quả đắng. Việc này cũng không có gì đáng để tranh đoạt, đạo lữ cuối cùng bất quá chỉ là làm bạn tu hành, giúp đỡ lẫn nhau. Ngày hôm nay ngươi chờ ta ở chỗ này, hẳn chính là nghe theo sự an bài của lão sư, Đa Bảo sư huynh, mà lúc này ta bị tư tâm quấy phá, cũng không muốn cự tuyệt ý tốt của lão sư cùng với Đa Bảo sư huynh. Nhưng mọi thứ đều phải nói đạo lý, cũng không thể bởi vì ý nghĩ cá nhân của ta, mà để cho ngươi chặt đứt tình niệm nguyên bản, đó chẳng lẽ không phải là quá mức ngang ngược."

Lý Trường Thọ thở dài, nhìn lên mây trên bầu trời, buồn bã nói: "Đừng nói nữa, nếu lại nói như vậy, ta thật sự...liền muốn lửa nóng."

Vân Tiêu bị chọc cho liên tục cười khẽ, ở trong mắt của Lý Trường Thọ, nàng giống như tản ra ánh sáng nhu hòa.

"Không bằng chúng ta trao đổi một cái tín vật." Vân Tiêu nói: "Như thế cũng có thể thường xuyên tưởng niệm nhau. Đúng rồi, ta còn có một bức chân dung của ngươi, là Huyền Đô sư huynh đem đến cho ta."

Lý Trường Thọ cười nói: "Vậy trở về ta cũng có thể vẽ một bức hoạ của ngươi, treo ở chỗ tu hành của ta?"

Vân Tiêu lưu luyến nhìn về phía bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Tất nhiên là tuỳ ngươi."

Nói xong, nàng lấy ra một chiếc túi thơm từ trong tay áo, trên đó thêu một đám mây. Tay trái vươn ra sau vai, cắt một lọn tóc xanh, gói tóc xanh vào trong túi thơm, dùng cấm chế phong trấn, đưa tới.

Lý Trường Thọ dùng hai tay tiếp nhận, suy đi nghĩ lại, lấy ra một đồng tiền ở trong tay áo, chính là một đồng bên trong Lạc Bảo Kim Tiền kia, đưa cho Vân Tiêu.

Vân Tiêu vội nói: "Sao ngươi lại tặng linh bảo cho ta? Ngươi và ta tương giao, nên thanh đạm không vụ lợi mới đúng."

"Để vật này ở chỗ của ngươi, ta mới an tâm nhất." Lý Trường Thọ lại lấy ra một đồng tiền khác, trong mắt nhiều hơn một chút ôn nhu, cười nói: "Bọn chúng cũng chia âm dương, là thích hợp nhất."

Lúc này Vân Tiêu mới không chối từ, thu Lạc Bảo Kim Tiền vào.

Tặng ta một lọn tóc xanh, ta sẽ báo đáp nhân quả.

Chẳng qua là, Vân Tiêu cũng không biết đồng tiền này ẩn chứa thâm ý nào, mà Lý Trường Thọ cũng sẽ không giải thích nhiều.

"À." Vân Tiêu nói: "Ta còn muốn chuyển một vật của ta cho sư muội ngươi."

Trong lúc nói chuyện, nàng gỡ trâm cài đầu trên đầu xuống, đưa cho Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ lập tức không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể tiếp nhận trâm cài đầu.

Sự giáo dục mà hắn nhận được không cho phép hắn làm loại chuyện bắt cá hai tay này!

Tru Tiên Tứ Kiếm không đáng chú ý nào đó đang nhẹ nhàng rung động.

Ừm, Thông Thiên Giáo Chủ lão gia nhìn người thật chuẩn...

Lý Trường Thọ để tay lên ngực tự hỏi, không đề cập tới Tru Tiên Tứ Kiếm treo trên đỉnh đầu, từng thanh từng thanh lưỡi đao ẩn nấp dưới chân, nữ tử như vậy, làm sao có thể cự tuyệt?

Khi Vân Tiêu nói, không bằng liền vẽ tranh ở trước mặt nàng, để nàng nhìn kỹ thuật của Lý Trường Thọ như thế nào, Lý Trường Thọ mỉm cười đáp ứng một tiếng, lấy ra một cuộn giấy trắng...

"Ồ... ?"

Trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng la lên mang theo sự kinh ngạc, lập tức thấy một đóa mây trắng vội vàng đến từ phía tây, một đạo nhân diện mạo đường đường, râu quai nón, người mặt áo giáp nhảy xuống từ trên mây.

"Nhị muội, lão đệ, các ngươi ở đây làm gì? Còn muốn vẽ cái gì?"

Bước thứ ba, cầu viện phá cục, hạ cánh thuận lợi.

Hơn mười vị tiên Tiệt Giáo tụ tập ở chỗ này, nếu như bại lộ, ngày hôm nay chắc chắn sẽ vô cùng xấu hổ, hai bên ai cũng không xuống đài được, vô cùng bất đắc dĩ!

Lúc này liền cần một kẻ quấy rối xuất hiện kịp thời!

Lý Trường Thọ đã sớm âm thầm dùng Đạo Nhân Giấy đi mời Triệu đại gia, nói rõ lợi hại một cách đơn giản, mời y đi tới nơi đây một chuyến.

Triệu Công Minh nhiệt tình vì lợi ích chung, nghĩa bạc vân thiên, vừa nghe nói việc này, lập tức ngựa không dừng vó chạy đến nơi đây.

"Đại ca." Vân Tiêu hạ thấp người hành lễ.

Lý Trường Thọ vái chào: "Tiền bối."

"Ha ha ha." Triệu Công Minh vuốt râu cười, ánh mắt phần lớn là ranh mãnh: "Như thế nào, không có quấy rầy các ngươi chứ? Ha ha ha ha!"

Vân Tiêu nói một câu "ta cũng nên trở về trên đảo", bốn mắt nhìn nhau cùng với Lý Trường Thọ, chính là nói thiên ngôn vạn ngữ.

Nhưng nàng vô luận bình tĩnh như thế nào, bóng lưng mờ mịt như thế nào, đi nhanh chóng như thế nào, đều không che giấu được, gương mặt nàng có một chút ửng đỏ...

Lý Trường Thọ nhìn chăm chú về phía Đông Hải, trong đáy lòng ưu sầu một hồi.

Trơ mắt nhìn chính mình cùng với Tiệt Giáo liên lụy càng ngày càng sâu, trúng phải nhân quả của Vân Tiêu, nhưng chính mình lại không có cách nào cự tuyệt, càng không có khả năng trực tiếp làm rõ...

Đây chính là tính toán của Thánh Nhân.

Bình Luận (0)
Comment