Ngọc Đế cười hỏi: "Sư muội, khi nào thì bàn đào có thể dùng được?"
"Bệ hạ, bàn đào còn cần mấy canh giờ mới có thể chín, ta đã sai người chờ ở trong vườn bàn đào, đợi bàn đào chín liền hái xuống, như thế mới là tốt nhất."
"Thiện." Ngọc Đế mỉm cười gật đầu, đây là đang biến tướng nói cho chúng long an tâm chớ vội.
Đúng vào lúc này, một Thiên Tướng bước nhanh đến báo.
"Bệ hạ, cao nhân Triệu Công Minh đến từ La Phù Động núi Nga Mi, đã tiến vào thiên môn, đi về hướng Dao Trì!"
"Ồ?" Ngọc Đế cười nói: "Công Minh à Trường Canh ái khanh là tri kỷ chí giao, thêm một chỗ ngồi ở bên cạnh chỗ ngồi của Trường Canh ái khanh, Mộc Công thay ta đi nghênh đón một phen, đừng có lãnh đạm."
"Lão thần tuân mệnh!" Đông Mộc Công lĩnh mệnh quay người, vừa muốn cưỡi mây bay ra ngoài, phía trước đã truyền đến một hồi tiếng cười to.
Triệu Công Minh cưỡi mây mang theo Ngao Ất lao vùn vụt tới, chỉ thoáng chốc liền đi đến nơi đây, chắp tay hành lễ đối với các nơi, sau đó liền tiến về phía trước, vái chào đối với Ngọc Đế Vương Mẫu.
"Xin chào hai vị sư thúc."
Đầu lông mày của Ngọc Đế mỉm cười, cũng không nói thêm gì, chỉ ra hiệu cho Triệu Công Minh tự động ngồi xuống.
Nhưng hai chữ "Sư thúc" của Triệu Công Minh kia, lại làm cho không ít Long Tộc thay đổi ánh mắt.
Trước đây đại bộ phận Long Tộc đều có một chút cảm giác bi thương sắp sống nhờ dưới mái hiên, lúc này Triệu Công Minh đến đây, một tiếng sư thúc ngược lại là đã nhắc nhở bọn hắn, Ngọc Đế Vương Mẫu cùng với Lục Thánh chính là người cùng thế hệ, coi như đồng môn với Tam Thanh...
Chỉ từ bối cảnh mà nói, bọn hắn đầu nhập Thiên Đình kỳ thật cũng không tính là mất mặt.
Từng viên long tâm, lập tức vi diệu.
Thần vị của Ngao Ất tại Thiên Đình hơi thấp, không đủ tư cách đến tham dự thịnh yến bàn đào, lúc này liền đi về phía Long Tộc ngồi xuống.
Ca múa chậm rãi, tiên thần Thiên Đình đã bắt đầu nâng ly cạn chén, chúng long Long Tộc cũng đang tốp năm tốp ba trò chuyện.
Ngọc Đế thưởng thức điệu múa Hằng Nga, dương dương tự đắc, dường như ngày hôm nay không có chuyện quan trọng gì.
Mà chỗ ngồi của Lý Trường Thọ vẫn luôn trống không, không thấy bóng dáng của hắn.
Triệu Công Minh ở bên cạnh cảm thấy khá khó chịu nên che giấu khí tức và đạo vận để giảm thiểu sự hiện diện của mình, cũng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Nguyệt Lão mặc hỉ bào đỏ chót.
Trong đáy lòng Nguyệt Lão cũng là nói thầm một hồi...
Vị đại đệ tử ngoại môn Tiệt Giáo này, vì sao lại luôn nhìn y? Chẳng lẽ lại là đến chất vấn trong hơn mười năm này, sự tình nhân duyên đột nhiên bạo tăng tại Tiệt Giáo?
Chuyện này cũng không có quan hệ gì với y, Tiệt Giáo có nhiều sinh linh Hậu Thiên tu thành Kim Tiên như vậy, đều là tự mình duỗi ra dây đỏ, quấn quanh đạo lữ của chính mình, coi như cho Nguyệt Lão y một trăm cái lá gan Hải Thần, Nguyệt Lão y cũng không dám hạ thủ lung tung đối với Tiệt Giáo.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Tiệt Giáo với lợi thế tuyệt đối về số lượng của mình, cùng với "số lượng cảnh giới Kim Tiên" thành tựu nhân duyên, phong tục đạo lữ đã ổn ổn vượt trên Nhân Giáo.
Chợt nghe Trung Thiên Môn truyền đến tiếng trống, lại có Thiên Tướng vội vàng đến báo, nói là Tây Phương Giáo có sáu vị đệ tử Thánh Nhân đến đây cầu kiến Ngọc Đế.
Không ít Long Tộc lập tức vểnh tai, long có tính tình táo bạo, đã là nổi lửa giận.
Cũng may, trước đây Lý Trường Thọ vừa mới trao đổi với Long Vương Tứ Hải.
Long Vương Tứ Hải tiến hành truyền âm, bảo chúng Long Tộc ngoại trừ Long Cung Tây Hải giữ yên lặng.
Ngọc Đế nhướng mày, mặc dù đã sớm nghe Lý Trường Thọ bẩm báo, biết Tây Phương Giáo sẽ có người đến đây quấy rối, nhưng lúc này nhất định phải cho thấy thái độ, cố ý lộ ra mấy phần phiền chán.
"Tây Phương Giáo?" Ngọc Đế không vui nói: "Ta không mời, đến cái gì chứ? Chớ có để cho bọn họ tiến vào thiên môn."
Vương Mẫu ở bên cạnh vội nói: "Bệ hạ, Thiên Đình chúng ta chưa hưng khởi, phương tây một giáo Song Thánh, chúng ta cũng không thể làm mất mặt mũi của Thánh Nhân lão gia. Ngày hôm nay vốn là thịnh yến bàn đào, không bằng liền để bọn họ cũng tới nhập yến đi."
"Cho qua." Ngọc Đế liếc nhìn Long Vương Tứ Hải, cho bọn hắn một cái ánh mắt cứ an tâm, liền hạ lệnh cho qua.
Chỉ chốc lát, sáu vị lão đạo mặc đạo bào rách rưới cưỡi mây bay tới, nổi giận đùng đùng, dường như muốn tìm Ngọc Đế chất vấn.
Sáu vị lão đạo này bay đến chỗ thịnh yến bàn đào trong Dao Trì, mây vừa hạ xuống, một vị lão đạo đã tản ra khí thế ngạo nghễ của đệ tử Thánh Nhân...
"Khục!"
Triệu Công Minh không đáng chú ý nào đó hắng giọng, mỉm cười vuốt râu, sáu vị lão đạo kia cùng nhau thay đổi sắc mặt.
Khí thế như khí cầu, bị sợi râu của Triệu Công Minh trực tiếp đâm thủng.
"Các vị đạo hữu." Triệu Công Minh cười nói: "Muốn ăn đào?"
Sáu vị lão đạo kia nhíu mày không nói, lập tức truyền âm thương nghị một hai câu, tạm hoãn bão nổi, ở dưới sự an bài của Vương Mẫu, ngồi xuống ở bên cạnh Triệu Công Minh.
Chúng Long Tộc ở phía đối diện quăng tới ánh mắt đầy tức giận, sáu vị lão đạo này không hề quan tâm.
Về phần hai mươi lăm con rồng Long Cung Tây Hải phái đến, lúc này đều đã nhận được truyền âm, có thể gây sự vào bất cứ lúc nào.
Thịnh yến bàn đào ngày hôm nay, chủ khách đều đã đến đông đủ.
Bàn đào trong vườn chưa chín, ca múa lại bắt đầu nổi lên.
Lúc này Ngọc Đế bảo trì sắc mặt không vui, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Từng người Long Vương Tứ Hải trầm mặc không nói, lẳng lặng chờ đợi thời cơ đã ước định với Lý Trường Thọ.
Triệu Công Minh đối với sự tình sắp phát sinh ngày hôm nay, chỉ biết đó là "đại sự", chứ hoàn toàn không biết chi tiết, lúc này vẫn còn kính rượu đối với sáu vị lão đạo ở bên cạnh.
Sáu vị lão đạo từng người nhíu mày trầm tư, suy nghĩ miên man bất định, lo lắng mình lại bị ám hại...
Kỳ thật, Triệu đại gia ở chỗ này hoàn toàn là bởi vì tình cờ.
Lý Trường Thọ từ khi được Văn Tịnh đạo nhân âm thầm truyền tin vào nửa năm trước, đã làm xong mấy loại phương án ứng đối.
Ở bên trong Thiên Đình, ở dưới Thiên Đạo gia trì, Ngọc Đế cũng không phải là ăn chay, không cần Triệu đại gia đích thân đến.
Một lát sau, một lão đạo phương tây mặc đạo bào rách rưới đứng dậy...
Mà Biện Trang chờ đã lâu ở bên ngoài tiên yến Dao Trì, rốt cuộc đã đợi được Hải Thần truyền âm!
Phía trên tiên yến, lão đạo áo rách mở miệng nói: "Ngọc Đế bệ hạ, ngày hôm nay bần đạo đến đây, là có một chuyện..."
"Bệ hạ!" Biện Trang đột nhiên xông vào, cảm tình cực kỳ dồi dào, tiếng nói vô cùng vang dội: "Hải Thần đại nhân!"
Ngọc Đế lập tức đứng dậy, không nhìn thẳng vào lão đạo kia, vội hỏi: "Trường Canh làm sao?"
Biện Trang mang theo tiếng khóc nức nở hô một câu: "Hải Thần đại nhân đã trở về!"
"Nhanh!" Ngọc Đế đại hỉ, vẫy lui Hằng Nga nhảy múa, vòng qua bảo tọa, bước nhanh ra bên ngoài yến tiệc.
Vương Mẫu ở bên cạnh thầm hừ trong đáy lòng.
Mới vừa rồi còn truyền âm nói kỹ năng diễn kịch của nàng có một chút cứng ngắc, kỹ năng diễn kịch của y cũng chẳng hơn gì!
Xốc nổi!