Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 504 - Chương 504. Càng Nghiêm Khắc Hơn

Chương 504. Càng nghiêm khắc hơn Chương 504. Càng nghiêm khắc hơn

Lý Trường Thọ ngồi trở lại vị trí của chính mình, Đông Mộc Công ở bên cạnh liền bưng bình rượu tiếp đón, nói vài câu chúc mừng.

Triệu Công Minh lại lôi kéo cánh tay của Lý Trường Thọ, truyền âm cười nói: "Trường Thọ lão đệ, nhận biết ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lại còn có một mặt lôi lệ phong hành như vậy, một đầu lão long, nói chém vậy mà liền chém."

"Tình thế bức bách, tình thế bức bách." Lý Trường Thọ cười hai tiếng, nhưng thân hình Đạo Nhân Giấy của hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn Triệu Công Minh,

Lý Trường Thọ gắt gao nhíu mày, trở tay nắm chặt cánh tay của Triệu Công Minh.

Triệu Công Minh không khỏi nháy mắt mấy cái, đây là thế nào?

Trong mắt của Lý Trường Thọ tràn đầy thần quang: "Mới vừa rồi lão ca gọi ta là cái gì?"

Triệu Công Minh trầm ngâm đôi chút: "Gọi sai rồi sao? Đây không phải muốn thân cận với ngươi hơn một chút, liền gọi tục danh của ngươi...chẳng lẽ đã thất lễ?"

"Không, vẫn chưa." Lý Trường Thọ chẳng qua là nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Chẳng qua là cái tên Trường Thọ này, lão ca là nghe tới từ chỗ nào?"

"Hai năm trước, ta đi đến Tam Tiên Đảo, nghe Tam muội Tứ muội ngẫu nhiên nhắc tới..."

Lúc này Triệu Công Minh đã là rõ ràng cái gì, cũng nhíu mày nhìn Lý Trường Thọ, hỏi: "Việc này nhưng có chỗ yếu hại gì?"

"Vô sự, chẳng qua là cảm thấy có một chút kinh ngạc, nhất thời không quá thích ứng." Lý Trường Thọ đã khôi phục trấn định, cười nói: "Ta đã rất lâu không dùng cái danh hiệu này đi lại ở bên ngoài, lão ca ngươi đã từng nói cho người khác chưa?"

"Tất nhiên là không rồi."

"Vậy là tốt rồi, còn xin lão ca bảo mật thay ta!" Lý Trường Thọ thấp giọng nói: "Ta đánh cờ thu long cùng với phương tây, bây giờ xem như đã thành công hơn phân nửa, sau đó không chừng sẽ còn có một phen đánh cờ. Cái tên này nếu như bị lộ ra, sẽ rất dễ bị phương tây lợi dụng. Tu vi của ta kém xa lão ca, nếu như có bí pháp tà chú gì, chỉ sợ là thân nguy rồi."

Triệu Công Minh nghiêm trang gật đầu khi nghe những lời này, còn nói sau đó sẽ đi đến Tam Tiên Đảo một chuyến, căn dặn hai vị muội tử, để cho các nàng tuyệt đối không nên lại nhắc đến hai chữ "Trường Thọ" đối với người khác.

Đối với Triệu Công Minh, Lý Trường Thọ vẫn còn tin được.

Nhưng lúc này, Lý Trường Thọ đã là nhận biết được rõ ràng...

"Hệ thống bảo vệ" của chính mình hiện nay, nhất định phải tiến hành một lần thăng cấp lớn, kế hoạch Tiểu Quỳnh Phong di động đã lửa sém lông mày, tuyệt đối không thể lại tiếp tục chờ đợi.

Lý Trường Thọ đang tính toán, chợt nghe bên cạnh có tiên tử bẩm báo: "Nương nương, bàn đào đã chín, đã ở trên đường đưa đến đây."

Thịnh yến bàn đào này, cuối cùng cũng muốn chính thức bắt đầu!

...

Cùng lúc đó, tại Độ Tiên Môn, bên trên Tiểu Quỳnh Phong.

Tiên quang nhàn nhạt lấp lánh bên trong nhà tranh bên hồ, một vệt bóng hình xinh đẹp p bay từ trên giường, lơ lửng giữa không trung, tiên váy trên người nhẹ nhàng phất phới...

"Đây là...cảnh giới gì?" Tâm thần của Linh Nga trở về từ bên trong ngộ đạo, cẩn thận cảm thụ được nguyên thần, đạo thể biến hóa rất nhiều.

Tự tra, nội thị, xem như là chuyện đầu tiên phải làm sau khi Luyện Khí Sĩ thoát ly trạng thái bế quan.

Linh Nga nội thị tự thân:

Tâm đài linh hoạt kỳ ảo nhẹ nhàng, tiên lực giống như một dòng suối, đạo vận thanh tĩnh vô vi lại mang theo vài phần hoạt bát...

Người tí hon nguyên thần mặc tiên váy nhỏ đang chững chạc đàng hoàng đả tọa, các nơi tiên thể liên hệ vô cùng chặt chẽ cùng với nguyên thần, cơ thể này đã là đạt đến trình độ【tinh khiết và sạch sẽ, thanh tao và nhẹ nhàng】.

Cảnh giới Thiên Tiên!

Tâm cảnh của Linh Nga nổi lên một chút gợn sóng, chính mình thế nhưng đã đạt đến cảnh giới Thiên Tiên!

Chuyện này!

Cũng không có gì đáng kinh ngạc, dù sao thì sư huynh một đường mang theo chính mình, những điều này cũng đều nằm bên trong an bài của sư huynh.

Nhớ tới đây, Linh Nga cũng có một chút u oán.

Luôn có một loại cảm giác đời này đều bị sư huynh sắp xếp xong xuôi...

Thọ nguyên của Chân Tiên bất quá chỉ một "Hội", tho nguyên của cảnh giới Thiên Tiên mới có thể đạt tới một "Nguyên" —— ở trong Hồng Hoang, nguyên hội cũng có hai khái niệm, theo quy luật Thiên Đạo, một nguyên là mười hai vạn chín ngàn sáu trăm năm, một nguyên lại phân làm mười hai hội, một hội là một vạn lẻ tám trăm năm.

Theo lý thuyết, một nguyên hội nên là chiều dài "Nguyên cộng hội", nhưng ở dưới đại đa số tình hình, nhắc đến một nguyên hội, đều là chỉ chiều dài của "Nguyên".

Nói một cách khác, chính mình dù là sau này không có cách nào đột phá, cũng có thể bồi ở bên người sư huynh mười hai vạn năm chín ngàn sáu trăm năm.

"Thời gian lâu như vậy, cũng không biết sư huynh có thể thấy ta phiền hay không." Linh Nga nói thầm một câu trong đáy lòng, người tí hon nguyên thần cũng lộ ra mấy phần cảm giác ưu sầu.

Tiên thức chậm rãi đảo qua, tình hình cả tòa tiên môn hiện ra trong tâm hải của nàng.

Tâm niệm hơi động một chút, linh ngư trong hồ nhẹ nhàng vung đuôi dưới mặt nước tạo nên làn sóng, cũng giống như trong lòng biển nhộn nhạo.

Thông thấu, rõ ràng, ôn nhu, thư sướng...

Như một chiếc lá nhẹ bay trên bầu trời, như một cánh bướm lang thang giữa những bông hoa.

Thân thể có cảm giác vô cùng nhẹ nhàng, giống như muốn bay lên cùng với linh khí quanh người.

Hàng mi dài của Linh Nga run lên, đôi mắt đẹp mở ra, linh quang tản ra từ trong khoé mắt, sóng mắt trong suốt có một chút nhộn nhạo...

Nàng phát hiện ra chính mình phiêu phù ở cách mặt đất ba thước, thế là chậm rãi rơi xuống, gấu váy mềm mại rũ xuống, tóc đen xõa tung.

Giang hai tay ra cúi đầu liếc nhìn bản thân, lại phát giác ra chính mình biến hóa rất nhiều, nhưng lại như là không có thay đổi gì.

Ánh mắt trong lúc lơ đãng liếc nhìn đầu ngón tay, lại phát hiện ra da thịt tiên thể giống trắng nõn trong suốt như ngọc, ngón tay nhẹ nhàng véo nhau, lại vẫn có thể mềm nhẵn như thế.

"Oa..." Linh Nga nhỏ giọng than thở, lập tức yêu thích không buông tay, vừa chọc vừa bóp thân thể, hai má đỏ bừng.

Tiên thức bắt được thân ảnh sư huynh nhà mình bên trong nhà tranh sát vách, lập tức vui vẻ một hồi.

Sư huynh đang thủ quan cho chính mình?

Ách, không đúng, dường như là một cỗ Đạo Nhân Giấy ngừng hoạt động.

"Hừ." Linh Nga phồng miệng lên, sau đó liền nghĩ đến sư huynh của chính mình hẳn là đang bận rộn cái gì.

Cũng chỉ có thể hào phóng một lần, tiếp tục tha thứ cho hắn.

Đúng vào lúc này, nàng mới nhìn đến ba quả bàn đào để ở trên bàn, cùng với tờ giấy đặt ở bên giường.

Linh Nga vừa muốn thu tờ giấy vào trong tay, tiếp theo liền nghĩ đến cái gì.

【 Có vấn đề 】

Linh Nga nhẹ nhàng nhíu cặp con ngươi lại, ném một tờ người giấy ra ngoài từ trong tay áo, sau đó bản thân thối lui đến bên cạnh cửa phòng, để cho người giấy cẩn thận từng li từng tí mở tờ giấy kia ra.

Đang nhất tâm nhị dụng, Lý Trường Thọ vừa cùng với Đông Mộc Công mời rượu Long Vương Tứ Hải, yên lặng nhìn chăm chú vào động tác của Linh Nga.

Nhìn đứa nhỏ này bị dọa trong...

Nhiều năm như vậy, kỳ thật cũng rất khổ, cho nên về sau đối với nàng, cũng liền...

Càng nghiêm khắc hơn một ít đi.

Bình Luận (0)
Comment