"Linh Nga, từ góc độ này mà nói, sơn môn đã không còn an ổn..."
Lúc sáng sớm, trên mây trắng bồng bềnh trôi đến sau núi, Linh Nga nhìn mặt trời mọc ở phía đông, thoáng có một chút xuất thần.
Lời nói của sư huynh đêm qua vẫn còn đó, quanh quẩn bên tai khiến nàng không thể bình tĩnh được.
Sư huynh nói:
【Tình thế Hồng Hoang quỷ quyệt khó lường, khả năng đại bản doanh phe mình bại lộ càng lúc càng lớn, có một ít đại lão chúng ta không có cách nào đối kháng hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi, nếu như ta lại tiếp tục ở lại nơi này, rất có thể sẽ liên luỵ đến toàn bộ Độ Tiên Môn.
Cũng may, vào trăm năm trước vi huynh đã dự cảm được tình huống như vậy, chế định kế hoạch này.
Ta muốn nhấc Tiểu Quỳnh Phong lên, từ Độ Tiên Môn bay đến phụ cận Động Suất Cung Thiên Đình.
Kế hoạch này dự kiến sẽ mất mười năm, ta xưng là...
Kế hoạch Tiểu Quỳnh Phong di động! 】
Mặc dù lúc ấy Linh Nga liền rất muốn phàn nàn vài câu, nhưng lúc sư huynh nói những điều này, trong mắt lóe ánh sáng, cả người tản ra khí chất nghiêm túc, trầm ổn, kiên định, lại khiến cho nàng nhìn mê mẩn...
Nàng cái gì cũng không nghĩ liền gật đầu đồng ý, còn cảm thấy sư huynh nói rất có lý.
Linh Nga nhớ tới đây, không nhịn được ngâm khẽ vài tiếng, trong đáy lòng thở dài: "Ta đoán chừng là không cứu nổi."
Theo kế hoạch của sư huynh, dọn đi Tiểu Quỳnh Phong có năm bước.
Bước đầu tiên, cũng là việc Linh Nga phải làm lúc này, chính là dùng Lưu Ảnh Châu ghi chép lại địa hình chi tiết của Tiểu Quỳnh Phong, cũng thống kê chi tiết về khu rừng, linh vật, v.v., càng nhiều càng tốt.
Bước thứ hai, Lý Trường Thọ sẽ chọn một ngọn núi nhỏ tương tự cùng với Tiểu Quỳnh Phong, cải tạo nó thành hình dạng Tiểu Quỳnh Phong, cũng cấy ghép mặt đất, thảm cỏ, làm đường đào linh hồ, phục chế kiến trúc, ngụy trang một cách hoàn chỉnh.
Bước thứ ba, tìm chưởng môn và thỉnh cầu giúp đỡ, dựng lên một tòa đại trận ở bên ngoài Tiểu Quỳnh Phong, ngăn cách bên ngoài dò xét.
Bước thứ tư, Thâu Thiên Hoán Nhật, lấy giả đổi thật!
Bước thứ năm, Tiểu Quỳnh Phong thật chuyển đến Thiên Đình. Tiểu Quỳnh Phong giả dừng lại ở bên trong sơn môn, Lý Trường Thọ sẽ dùng Đạo Nhân Giấy đóng giữ ở đây.
Kỳ thật, sau khi xem hết một đống lớn quy hoạch kỹ càng kia của sư huynh, Linh Nga cũng phát ra khảo vấn đến từ linh hồn: "Thế nhưng mà sư huynh, vì sao chúng ta không thể trực tiếp thay một đỉnh núi khác? Dọn nhà nhất định phải dọn cả một ngọn núi theo sao?"
Lúc ấy Lý Trường Thọ thở dài, là trả lời như thế này...
"Sư muội, muội có biết, toà Tiểu Quỳnh Phong này của chúng ta, vi huynh đã trút xuống bao nhiêu tâm huyết? Bây giờ công trình cả ngọn núi đã hoàn thành tám thành, đánh vào trong đó sáu trăm bảy mươi hai trận cơ. Mấy tổ đại trận chủ yếu có ba mươi sáu thiên cương sát trận, một trăm linh tám tiểu chu thiên khốn trận, còn có ba trăm sáu mươi lăm chu thiên phòng ngự đại trận. Trận cơ bất đồng tổ hợp, nhưng trận pháp biến hóa có hơn trăm, trận nhãn nơi trung tâm nhất ngọn núi, đã được ta để vào một bộ Ngũ Hành Linh Châu có thể so với Linh Bảo Tiên Thiên. Những thứ này chẳng qua là phương diện trận pháp...nếu như từ bỏ Tiểu Quỳnh Phong, thì tương đương với từ bỏ những thứ ta lừa được từ phía Long Tộc bên kia, khục. Tóm lại, Tiểu Quỳnh Phong là nhà của chúng ta, càng là động phủ sống yên phận sau này. Mười năm sau, ta sẽ còn tiếp tục bổ sung trận pháp, hoàn thành sơ bộ luyện chế chỉnh thể Tiểu Quỳnh Phong..."
Cho nên nói, sư huynh giấu giếm chính mình, cả ngày đều đang làm thứ gì!
Trận pháp...
Linh Nga cúi đầu nhìn rừng rậm yên tĩnh phía dưới, tiên thức thử hướng về bên trong ngọn núi tìm tòi nghiên cứu, ban đầu không có một chút phát hiện nào.
Nàng lại để tâm lặp đi lặp lại lục soát một hồi, cuối cùng tìm được một chỗ trận cơ cỡ nhỏ giấu ở bên trong đường vân nham thạch.
"Sư huynh hẳn là có rất nhiều rất kẻ thù lợi hại?" Linh Nga vỗ vỗ cái trán, tay nhỏ nắm lại, thầm hạ quyết tâm.
Mình tuyệt đối không thể kéo chân sau của sư huynh, làm tốt những sự tình đủ khả năng này, nhất định phải trở thành trợ...lực của sư huynh...
Nhấc lên hai chữ trợ lực, Linh Nga liền nghĩ tới một kiện đại sự khác sư huynh nói tối hôm qua.
Vân Tiêu tiên tử!
Sinh linh tiên thiên, đệ tử Thánh Nhân, đại năng Viễn Cổ, mỹ lệ làm rung động lòng người, ôn nhu hiền lành...
Như vậy làm sao xử lý.
Rõ ràng không phải là đối thủ!
Linh Nga nhẹ nhàng nhíu đôi mi thanh tú lại, thỉnh thoảng trầm ngâm đôi chút. Nàng đã sớm tới bên rừng cần bắt đầu thăm dò, lại quên điều khiển mây bay xuống.
"Ừm!"
Việc này, nhất định phải bàn bạc kỹ hơn.
...
Thịnh yến bàn đào diễn ra liên tiếp ba ngày.
Mặc dù so với yến hội Long Cung động một tí là cất bước mấy tháng, thịnh yến bàn đào xác thực hơi ngắn.
Nhưng sự tình nên làm trong thịnh yến bàn đào lần này đều đã đạt thành, linh quả bàn đào cũng đều đưa cho các vị tiên gia nhấm nháp, tổ chức quá dài cũng không có ý nghĩa gì.
Ba ngày trước, khi Long Tộc tới, đều tự cho mình là tân khách.
Ba ngày sau, Long Tộc chạy, đã tự xưng là hạ thần, hành lễ cũng tự nhiên trôi chảy, không có một chút tâm lý trở ngại gì.
Nhanh chóng nhận mệnh nhà ai mạnh, đi đến Long Cung Tứ Hải tìm Long Vương!
Thịnh yến bàn đào kết thúc, các tiên thần tán đi, Ngọc Đế cũng trở về Lăng Tiêu bảo điện. Lý Trường Thọ thì thừa cơ mang Triệu Công Minh, chạy tới bên trong Nhân Duyên Điện của Nguyệt Lão.
Lúc này Triệu Công Minh tùy ý đi lại ở bên trong Thiên Đình, cũng là được Ngọc Đế âm thầm cho phép.
Mặc dù, không cho phép cũng không có ai dám ngăn cản...
Xuyên qua mây khói, ngược xuôi biển mây, nhà Nguyệt Lão hiện ra ở xa xa.
Lý Trường Thọ cười nói: "Lão ca nhìn đi, nơi đây chính là Nhân Duyên Điện. Trước đây Nguyệt Lão đã trở về chờ, chúng ta trực tiếp đi vào tìm y là được."
"Được rồi!" Triệu Công Minh lấy ra hũ rượu trái cây kia từ trong tay áo, ra dáng nhấc trong tay, cùng với Lý Trường Thọ sóng vai tiến lên, cưỡi mây bay đến trước Nhân Duyên Điện.
Nguyệt Lão thân mang hỉ bào đỏ chót, mang theo hai vị đồng tử vội vàng nghênh đón, hàn huyên một phen cùng với hai người ở trước điện, dẫn hai vị khách quý vào bên trong thiền điện.
Chủ khách nhập tọa, đồng tử dâng trà.
Triệu Công Minh đưa lễ vật lên, lại trầm ngâm đôi chút, muốn mở miệng lại cảm thấy mặt mũi nóng lên, dứt khoát liếc mắt ra hiệu đối với Lý Trường Thọ.
"Khục!" cỗ Đạo Nhân Giấy lão thần tiên này của Lý Trường Thọ hắng giọng, cười nói: "Lần này Công Minh lão ca tới, là có một chuyện muốn thỉnh giáo Nguyệt Lão, Nguyệt Lão chưởng quản nhân duyên, mỗi ngày đều liên hệ cùng với nhân duyên. Trong Tam Giới này, chắc hẳn không có người càng hiểu sự tình nhân duyên hơn so với ngươi."
Nguyệt Lão: "…"
Y chính là Nguyệt Lão bị Ngọc Đế đặt ở Nhân Duyên Điện canh cổng! Một vị Thiên Tiên thuần dương mấy vạn tuổi! Biết cái gì tình yêu nam nữ!
Nhưng, trong đáy lòng Nguyệt Lão tuy có một chút phàn nàn vô lực, lại lộ ra bộ dáng khí định thần nhàn, cười nói: "Kỳ thật chẳng qua là hiểu sơ, hiểu sơ."
Triệu Công Minh lập tức hai mắt tỏa sáng, trong đáy lòng cảm thấy vị Nguyệt Lão này càng đáng tin cậy thêm mấy phần.