Triệu Công Minh tiến vào tiền điện liếc nhìn, không khỏi hỏi: "Ngươi lại sửa sang lại miếu?"
"Bây giờ ta đã là Thuỷ Thần, Hải Thần là Long Vương Tứ Hải." Lý Trường Thọ cười nói: "Vì lý do ổn thoả, trước tiên dựng lên pho tượng Long Vương Tứ Hải ở bên trong hết thảy miếu Hải Thần, sau đó lại truyền bá một chút chuyện xưa Long Vương cứu khổ, việc này tiếp qua mười mấy hai mươi năm cũng sẽ thành."
Triệu Công Minh cười nói: "Lão đệ ngươi làm việc thật sự chu toàn, mỗi lần đều có thể suy nghĩ xa hơn người khác."
"Lão ca quá khen rồi." Lý Trường Thọ khiêm tốn nói: "Chỉ là ta có nhiều lo lắng hơn vào ngày thường, suy nghĩ như vậy không đáng giá nhắc tới."
Triệu Công Minh nhìn về phía góc, nhìn thấy chiếc bàn đã được bày bút mực sẵn, không khỏi đỡ râu cười khẽ, bước nhanh tới bàn, cầm bút lên và suy nghĩ ...
"Chuyện này, nên viết như thế nào cho thỏa đáng?"
Lý Trường Thọ cười nói: "Lão ca ngươi muốn nói cái gì đối với Kim Quang Thánh Mẫu, liền viết cái đó lên."
Triệu Công Minh ngẫm nghĩ, lập tức rơi vào trầm tư.
"Như vậy, ta sẽ cho lão ca một chút không khí."
Trong lúc nói chuyện, mấy tờ người giấy bình thường bay ra từ trong tay áo của Lý Trường Thọ, hóa thành ba nam hai nữ nhạc sĩ đứng ở một bên, bắt đầu thổi sáo kéo đàn...một ít ca khúc nhẹ nhàng lưu truyền rộng rãi ở bên trong lầu xanh An Thủy Thành.
Triệu Công Minh rất nhanh liền cười nói: "Chớ nói, thêm nhiều nhạc một chút, ý nghĩ của lão ca cũng thông thấu hơn một chút."
Trong lúc nói chuyện, Triệu Công Minh bút tẩu long xà, huy hào bát mặc, viết xuống bốn chữ lớn "Kim Quang sư muội".
Sau đó...
Triệu Công Minh cầm bút, nghiêng người đứng ở bên bàn, không hề viết.
【 Không phải hình ảnh đứng im】.
"Trường Canh lão đệ, cụ thể nên viết như thế nào?"
"Không sao." Lý Trường Thọ bình tĩnh cười một tiếng, thu hồi phất trần, vung ống tay áo lên, lại tìm tòi một hai trong tay áo, lấy ra mấy quyển tranh cuốn, bày ở trước mặt Triệu Công Minh.
Lý Trường Thọ cười nói: "Nơi này có mấy bức thư mẫu, màu trắng là dùng cho không có hảo cảm, màu hồng nhạt là dùng cho cảnh giới hảo cảm, màu cam là dùng cho cảnh giới ấm lên và cảnh giới lửa nóng."
"Vậy bức màu vàng này thì sao?"
"Tự nhiên là sau cảnh giới nhân duyên mới có thể sử dụng."
Đinh một tiếng, Triệu Công Minh giơ ngón tay cái lên: "Lão đệ đại tài, ta sẽ chọn màu trắng, ừm...màu hồng nhạt đi."
Lập tức, Triệu Công Minh mở quyển trục ra, thấy từng hàng chữ nhỏ bày ra trong đó, sau khi đọc kỹ, lại cảm thấy ngôn ngữ phù hợp, vừa vặn thích hợp, không ít lời nói chính mình muốn nói, đều có thể tìm được ở trong đó.
Không bao lâu, Triệu Công Minh cảm thấy tự tin, bắt đầu múa bút thành văn...
Tất nhiên, trong này cũng tồn tại thành phần tham khảo nhất định.
Lý Trường Thọ thu hồi những bức thư tình mẫu khác lại, mỉm cười ở bên cạnh chờ, cũng không tò mò nhìn xem Triệu Công Minh viết cái gì.
Nhiều lắm là không cẩn thận nhìn thấy vài lần, tự hỏi phong cách văn chương của Triệu đại gia như thế nào.
Đột nhiên...
"Lão đệ, ngươi làm sao lại chuẩn bị nhiều bức thư viết cho nữ tử như vậy?"
Lý Trường Thọ mỉm cười đáp: "Hôm đó sau khi tách ra cùng với Vân Tiêu tiên tử, trở về liền chuẩn bị mấy loại đồ vật này..."
Đề phòng tiên Nhân Tiệt Giáo tìm tới cửa, hỏi thăm làm cách nào theo đuổi Tiên Nhân mà mình yêu thích.
Tất nhiên, nửa câu sau này là tuyệt đối không thể nói ra.
Triệu Công Minh cười nói: "Có lòng, ta lại tiếp tục châm chước."
Lý Trường Thọ ở bên cạnh cũng không nói nhiều, lẳng lặng chờ. Triệu Công Minh cẩn thận thưởng thức từng câu từng chữ trong bức thư, lại cảm thấy không hài lòng lắm với bản thứ nhất chính mình viết, dứt khoát viết vào thêm mấy trăm chữ.
Trong lời nói, phần lớn là kính ngữ.
Trong câu chữ, chỉ nhắc tới đại đạo.
Đến lúc này, Lý Trường Thọ cũng đã xác định, Triệu đại gia tuyệt đối không phải là bởi vì kéo không xuống nổi giá đỡ, ngượng nghịu mặt mũi, từ đó cự tuyệt Kim Quang Thánh Mẫu, mà thuần túy là thật sự không nhúc nhích nổi tâm tư trên phương diện này.
Xuyên suốt toàn bộ bức thư, chỉ thiếu có một câu "Ngươi không phải gu ta yêu thích".
Sau khi viết xong bức thư, Triệu Công Minh đọc lại vài lần, cười nói: "Lúc này, ta cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, đạo tâm thông suốt."
Lý Trường Thọ dặn dò: "Lão ca, phong thư này tốt nhất vẫn là tự tay giao vào trong tay của Kim Linh Thánh Mẫu, miễn làm cho Kim Linh Thánh Mẫu nghi ngờ là người khác viết cho nàng."
"Thiện!" Triệu Công Minh kéo cầm lấy thư từ biệt, nói rằng mình sẽ quay lại sau để nói chuyện với Lý Trường Thọ sau.
Lý Trường Thọ tất nhiên là đáp ứng, lại bảo thần sứ chuẩn bị một bàn tiệc rượu, sau đó sẽ uống rượu tìm niềm vui cùng với Triệu đại gia.
Tiên thức liếc nhìn bên trong sơn môn, Linh Nga đang đếm cây và đá trong núi, bên trong phòng bài bạc vẫn chưa sôi động trở lại.
Trước đây Lý Trường Thọ cũng đã từng nghĩ, nếu như chính mình mang Linh Nga âm thầm rời khỏi Độ Tiên Môn, vậy thì nên an trí Tửu Cửu sư thúc, Hữu Độc sư muội có tương giao rất sâu đậm cùng với Tiểu Quỳnh Phong như thế nào.
Phương án giải quyết cũng vô cùng đơn giản, bảo Linh Nga cũng lưu một cỗ Đạo Nhân Giấy bản cũ ở bên trong Độ Tiên Môn là được.
Hơn nữa, ấn theo quy hoạch của Lý Trường Thọ, vào trước khi đại kiếp Phong Thần khởi động, những người có quan hệ không cạn với hắn đều sẽ được hắn dùng các loại hình thức đưa đi lên Thiên Đình tránh tai tị nạn.
Nghĩ tới đây, Lý Trường Thọ không nhịn được làm một bài thơ: "Đến Thiên Đình tránh gió, sáng dậy sớm đi làm.
Không chỉ có thể tránh tai hoạ, còn được thưởng công đức! "
Ừm, gần đây không cẩn thận, sau khi đối thơ với Lục Áp đạo nhân, "Thơ lực" đã giảm mạnh.
Đại kiếp Phong Thần còn bao lâu?
Lý Trường Thọ cũng thực sự không biết, trong lòng hắn tóm lại là có cảm giác nguy cơ vờn quanh, hắn chỉ có thể chờ dấu hiệu xuất hiện.
Cỗ Đạo Nhân Giấy này nhập tọa ở bên trong đường, một cỗ Đạo Nhân Giấy khác của Lý Trường Thọ ngồi ở bên trong【 Phủ Thủy Thần 】, bắt đầu định ra phần tấu biểu thứ hai muốn thượng tấu ngày hôm nay.
Vừa mới viết, Long Cát công chúa chạy tới chúc mừng, cũng đưa tới nhóm ban thưởng thứ hai của Vương Mẫu nương nương.
Nhóm ban thưởng đầu tiên còn đang chất đống trong góc chưa mở ra, Lý Trường Thọ cũng liền cùng nhau tiếp nhận. Tiên thức đảo qua, đây đều là một chút mỹ ngọc bảo tài dùng để trang trí phủ đệ, mặc dù quý báu, giá trị thực dụng cũng không lớn.
Long Cát nhìn tấu biểu ở trên bàn sách của Lý Trường Thọ, cười nói: "Ngài thật là chăm chỉ, thịnh yến bàn đào vừa mới kết thúc, đã là viết một phần tấu biểu mới."
Lý Trường Thọ cười nói: "Ở vị trí nào, làm việc đó."
"Chuyện kia..." Long Cát cắn môi, bỗng nhiên thở dài hành đại lễ đối với Lý Trường Thọ: "Long Cát đa tạ sự tương trợ của Thuỷ Thần trước đây! Ngài mặc dù không cho Long Cát xưng hô lão sư, nhưng ở trong đáy lòng của Long Cát, ngài chính là ân sư đời này của Long Cát!"