Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 512 - Chương 512. Ta Làm Sao Vậy?

Chương 512. Ta làm sao vậy? Chương 512. Ta làm sao vậy?

Ngọc Đế cười nói: "Trường Canh ái khanh, không biết có việc gấp gì?"

"Bệ hạ." Lý Trường Thọ vội vàng lấy phần tấu biểu thứ hai ra: "Có quan hệ đến sự tình Yêu Tộc, tiểu thần đã cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy trong đó có chỗ không ổn thỏa lắm, cho nên mô phỏng một phần tấu biểu, mời bệ hạ xem qua!"

Lập tức, Lý Trường Thọ dùng tiên lực đẩy tấu biểu, tấu biểu này rơi vào trên thư án.

Ngọc Đế cầm lấy cẩn thận xem qua, lúc mới nhìn không ngừng gật đầu, xem đến phần sau đã là chau mày, lẩm bẩm nói: "Nếu suy tính như thế, lúc này thật sự không thể giết dư nghiệt Yêu Đình này...nhanh!"

"Ừm?" Lý Trường Thọ cố ý lộ ra mấy phần mơ hồ.

"Vô sự, vô sự, ái khanh chờ một chút."

Ngọc Đế nhanh chóng nhắm hai mắt lại, tâm thần thả về nơi bên cạnh.

Chỉ thiếu một chút nữa, hóa thân của y liền mang theo một nhóm binh tướng, cùng bố trí chuẩn bị ở sau của y, vụng trộm leo lên Thái Dương Tinh...

Ngọc Đế y lần này, làm sao lại nhanh như vậy?

Chuyện này không Thiên Đình, thực sự không Thiên Đình.

Ngày bình thường muốn ngưng một cái ý chỉ liền muốn cất bước từ mấy chục năm, quá trình thăng cấp thần vị phải kéo dài mười mấy hai mươi năm, Thiên Tướng bình thường muốn đi ra ngoài Thiên Môn cũng đều phải bận rộn hai ~ ba ngày!

Coi như diệt trừ dư nghiệt tiền triều là hạng mục công việc ưu tiên nhất, như vậy Hoa Nhật Thiên muốn điều binh, dù sao cũng phải có một quá trình chứ?

Thái Dương Tinh chuyển động ở bên ngoài bầu trời, hơn nữa lúc này mặt trời đã lặn xuống phía tây, mang binh chạy tới từ Thiên Đình, trên đường đi như thế nào cũng phải tiêu tốn chút thời gian chứ?

Chưa kể, hóa thân Ngọc Đế còn phải che giấu hành tung, chờ cơ hội kích động tấn công, lại chuẩn bị một ít chuẩn bị ở sau tất sát Lục Áp...

Mà biểu tình vừa mới rồi của Ngọc Đế bệ hạ, sao lại giống như là lập tức liền muốn động thủ?

Cũng may, xem phản ứng của Ngọc Đế, hắn đã chính là vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cản Ngọc Đế lại...

Trong Lăng Tiêu bảo điện, Lý Trường Thọ lẳng lặng chờ, trên mặt viết đầy "ta là ai, ta ở đâu".

Vô cùng hồ đồ.

Ngọc Đế nhắm mắt ngưng thần, tâm thần rơi vào Hoa Nhật Thiên, lặng lẽ mang binh rời đi khỏi Thái Dương Tinh vô cùng rộng lớn kia.

Thái Dương Tinh là do con ngươi mắt trái Bàn Cổ biến thành, là mặt trời trong thiên địa.

Lúc Thiên Đạo chưa hoàn thiện, Thái Dương Tinh từng do nữ thần Ngự Nhật "Hi Hòa" lái xe dẫn dắt, mỗi ngày từ đông đến tây, vòng đi vòng lại.

Lúc Thượng Cổ, Kim Ô nhất tộc đản sinh trên Thái Dương Tinh bước vào cường thịnh, Hi Hòa trở thành Yêu hậu Yêu Tộc, Yêu Hoàng Đế Tuấn dựng lên Kim Ô Cung làm nơi ở cho Hi Hòa và Thập thái tử.

Từ lúc này, vận chuyển Thái Dương Tinh do thiên đạo tiếp nhận.

Tại thời kì cuối Thượng Cổ, vào hồi cuối Vu Yêu đại chiến, đại quân Nhân Tộc đánh rớt Yêu Đình, Yêu Hoàng đi vào chỗ chết.

Lại có trăm vạn nhân tiên vây công Kim Ô Cung, Hi Hòa tự sát, hơn phân nửa Kim Ô Cung bị hủy.

Bây giờ đứng ở bên ngoài Thái Dương Tinh và nhìn vào trong đó, ở sua tầng Ly Hỏa đại trận thiên nhiên, còn có thể nhìn thấy những tàn tích liền nhau. Vô số bảo tài ở dưới sự thiêu đốt của Thái Dương chân hỏa, đã hóa thành phế liệu.

Nguyên bản, Hoa Nhật Thiên mang theo nhóm binh tướng kia, đã thông qua Ly Hỏa đại trận bên ngoài Thái Dương Tinh.

Lý Trường Thọ kịp thời thượng tấu, Ngọc Đế thay đổi tâm ý, Hoa Nhật Thiên truyền âm khắp nơi, nói rằng nơi này có khả năng có mai phục, tạm thời rút đi.

Chúng Thiên Tướng lập tức treo lên mười hai phần tinh thần, cũng không bối rối, rút lui có thứ tự rời khỏi nơi này.

Cùng lúc đó.

Ngay ở nơi xâu xa nhất của phế tích, trong một toà đại điện sụp đổ hơn phân nữa.

Có một lão đạo xếp bằng ở góc phế tích, xung quanh có từng tầng từng tầng kết giới bao vây.

Sắc mặt gã hơi trắng bệch, khí tức toàn thân run rẩy, đạo bào trên người tràn đầy vết máu, nhìn phương hướng vết máu và hình dạng, dường như cũng là...

Phun ra ngoài.

Trong đại điện này hết sức mát mẻ, dường như có trận pháp, ngăn cách lửa nóng trên khắp mặt đất Thái Dương Tinh ra.

Mà ở trước người lão đạo này, máu tươi phun ra ngoài rót thành một dòng suối nhỏ, vờn quanh lão đạo.

Nếu để cho người bên cạnh thấy, chắc chắn sẽ cho rằng gã đang luyện ma công gì...

Lão đạo này căn bản chưa từng phát giác ra được, thân ảnh đám Thiên Tướng đến bên ngoài Thái Dương Tinh rồi lại đi kia, trạng thái lúc này đã là cực kém.

"Vì sao lại như thế? Rốt cuộc là vì sao lại như thế?"

Lão đạo mở cặp mắt có một chút vô thần ra, khí tức toàn thân không hiểu sao lại bắt đầu run rẩy, làm cho gã không thể không nhắm hai mắt lại một lần nữa, bình phục dao động trong đáy lòng.

Thương thế ban đầu, là tới từ đại bảo bối của chính hắn, Phi Đao Trảm Tiên.

Lúc luyện chế Phi Đao Trảm Tiên, phi đao chi linh đột nhiên thức tỉnh, một đao cơ hồ chém đi nửa cái mạng của gã.

Chuyện này khiến cho lão đạo chỉ có thể tạm thời phong ấn Phi Đao Trảm Tiên, sau đó nhanh chóng chữa thương...

Nhưng kế tiếp...

Chẳng qua là đả tọa nhập định đơn giản, lại có thể dẫn tới tâm ma.

Chẳng qua là cẩn thận từng li từng tí tìm hiểu một chút đạo bản thân, nhưng lại bị đại đạo rung động vạn năm, mười vạn năm cũng khó gặp được, đạo bản thân bị đại đạo chấn thương...

Chữa thương muốn tìm một viên đan dược, thế nhưng lại cầm nhầm túi trữ vật, trong lúc chóng mặt, liền nuốt một viên độc đan...

"Khục! Khụ khụ!" Lão đạo này cố nén một ngụm máu không có phun ra, mở mắt ra một lần nữa.

Lần này, gã cẩn thận từng li từng tí lấy ra một bình sứ từ trong ngực, liên tục xác nhận, đây là bình sứ chính mình chứa bảo đan chữa thương.

Lão đạo lộ ra một chút mỉm cười, nhưng sau khi mở ra cấm chế trên bình, nụ tươi cười ngưng kết trong nháy mắt.

Gã dốc ngược bình đan, một đống mảnh vụn đan dược rơi vào trong tay, một cỗ dược tính cuối cùng trên đó, lặng yên tiêu tán...

Đan dược vỡ, vỡ nát? !

Mặc dù xác thực có thuyết pháp như vậy, nếu như dược lực bên trong đan dược mất khống chế, xác thực sẽ tồn tại tình huống đan vỡ, nhưng, nhưng chuyện này!

Khóe miệng của lão đạo run lên, hai giọt nước mắt chậm rãi trượt xuống từ trên gương mặt mo của lão...

Đây rốt cuộc là thế nào?

Trên thực tế, khi mới xuất hiện tình huống như vậy, lão đạo lập tức cảnh giác, điều đầu tiên gã nghĩ đến là –【 không phải là ta đã đánh mất khí vận? 】

Nhưng lão đạo cẩn thận từng li từng tí bấm ngón tay suy tính, phát hiện ra khí vận chính mình nên có đều vẫn còn, tàn vận Yêu Tộc càng là hóa thành khí vận trung hưng, hội tụ ở trên người chính mình.

【 Hay là ta mắc nợ công đức? 】

Lão đạo lấy ra món pháp bảo thứ hai của mình, nhìn kỹ.

Đây là một quyển sách nguyền rủa, chính là cao thủ Yêu Đình luyện chế năm đó, ý tưởng tổng thể do yêu sư Côn Bằng đưa ra, là bí thuật để Yêu Đình trừng phạt những yêu tộc làm loạn kia.

Quyển sách này tên là "Đinh Đầu Thất Tiến Thư", tuyên bố với bên ngoài rằng, chỉ cần biết tính danh, bát tự của một sinh linh, liền có thể bái chết sinh linh này.

Bình Luận (0)
Comment