Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 551 - Chương 551.

Chương 551. - Chương 551. -

Văn Tịnh đạo nhân ở bên cạnh yên lặng lui về sau hai bước.

Không biết tại sao, lúc này nàng đột nhiên cảm thấy, vị đệ tử Thánh Nhân Địa Tạng kia, giống như...

Sắp gặp xui xẻo?

Đúng vào lúc này, một đóa mây trắng gấp rút bay tới từ phía tây, lại là Triệu Công Minh cưỡi mây mà tới.

Lý Trường Thọ liếc nhìn Văn Tịnh đạo nhân, nàng lập tức hạ thấp người hành lễ, thân thể hóa thành một tia huyết khí, phi tốc bốc hơi trong không trung.

Lý Trường Thọ mới vừa ngừng Thái Cực Đồ bao phủ, Triệu Công Minh đã vội vàng rơi xuống, sải bước, lộ ra vẻ mặt nóng vội: "Trường Canh mau! Mau giúp ta đưa ra chủ ý! Lần này đã xảy ra chuyện lớn!"

Vừa thấy Triệu đại gia vội vàng mà đến, Lý Trường Thọ suy đoán một chút, đã là đại khái "đoán" ra được gì đó.

Nếu như đoán không lầm, hẳn là Kim Quang Thánh Mẫu mặc đã thay đổi cách ăn mặc, thay đổi phong cách, ngẫu nhiên té xỉu ở lân cận La Phù Động, bị Triệu đại gia về nhà trùng hợp phát hiện ra, vội vàng mang về trong động cứu chữa.

Sau đó hai người ở cùng với nhau, Triệu đại gia ở trong nháy mắt nào đó, như là linh quang lóe lên đột nhiên khai khiếu như vậy, bắt được vẻ đẹp nữ tử của Kim Quang Thánh Mẫu...

Chờ lấy lại tinh thần, Triệu đại gia phát hiện ra cảm xúc vi diệu trong đáy lòng mà chính mình chưa từng thể hội qua này, có một chút không rõ ràng cho lắm, nhanh chóng đi tìm người thương nghị...

Suy đoán!

Trên đây chỉ là những phỏng đoán hợp lý của Lý Trường Thọ căn cứ vào sự hiểu rõ đối với tính cách của Triệu đại gia!

Tuyệt đối không phải là cẩm nang diệu kế gì!

Dù sao thì Lý Trường Thọ kính trọng đối với Triệu đại gia như thế, "Cảm kích" đối với các Tiên Nhân Tiệt Giáo như thế, lại phản cảm với việc lây dính nhân quả đối với người khác...

Triệu Công Minh bước nhanh đi tới, lôi kéo Đạo Nhân Giấy "Lý Trường Thọ" ngồi trên ghế, đầu tiên là nhíu mày một hồi muốn nói lại thôi, sau nói ra "tình hình thực tế" đối với Lý Trường Thọ...

Ừm, quả nhiên giống như là Lý Trường Thọ suy đoán vậy.

"Trường Canh! Ta còn tưởng rằng Kim Quang sư muội đấu pháp cùng với người khác bị thương, liền mang nàng về trong động, chữa thương cho nàng...kết quả...Trường Canh, phải làm sao mới ổn đây? Trước đây ngược lại là không có cảm thấy nửa điểm, nhưng đột nhiên..."

Mặt mũi của Triệu Công Minh tràn đầy xoắn xuýt, râu đẹp cũng đều rối bời: "Vào giờ phút này Kim Quang đang ở ngay bên trong động phủ của ta, Hỏa Linh sư điệt đã đi qua chăm sóc, lúc này ta mới chạy ra. Nếu như người khác hỏi chuyện này, ta nên giải thích như thế nào?"

"Nói tình hình thực tế không phải là được?" Lý Trường Thọ cười hỏi ngược lại một câu, bên cạnh có một thần sứ mang trà đến, Lý Trường Thọ dùng tiên lực cầm ấm trà ra hiệu cho thần sứ rời đi.

Triệu Công Minh hơi có một chút xoắn xuýt, trầm ngâm đôi chút, thở dài: "Trước đây không có cảm thấy, ngày hôm nay đột nhiên nhìn thấy Kim Quang sư muội, nàng chẳng qua là thay đổi cách ăn mặc, ta lại cảm thấy giống như là biến thành người khác vậy...cảm giác này, thật sự, thật sự có một chút kỳ diệu."

Lý Trường Thọ bưng chén trà nhấp một miếng, suy nghĩ một chút, cười nói: "Lão ca ngươi cảm thấy đạo lữ Luyện Khí Sĩ cụ thể là như thế nào?"

Triệu đại gia lập tức cười đến híp cả mắt, hắng giọng, cất cao giọng nói: "Đơn giản chính là...một người nói "Tiên tử, ta đưa ngươi trở về", một người khác nói "Đạo hữu, ta đưa ngươi trở về ", sau đó hai người hai mắt nhìn nhau, không coi ai ra gì, lưu luyến chia tay trước khi đi...chậc chậc chậc."

Lý Trường Thọ có một chút dở khóc dở cười, nói: "Ta cùng với Vân Tiêu tiên tử cũng không phải là đạo lữ, hơn phân nửa là bởi vì sự tình rừng hoa đào lần trước. Lão ca, thời Viễn Cổ liền có cách nói tu đạo "Pháp tài lữ địa", khi đó ý nghĩa đạo lữ vô cùng thuần túy. Thời kì cuối Thượng Cổ Nhân Tộc hưng khởi, đạo lữ Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc đa số là phu thê, giống như là phu thê phàm nhân. Ta cùng với Vân Tiêu tiên tử cho dù trở thành đạo lữ, cũng là cùng ngồi đàm đạo, nói chuyện phiếm trêu ghẹo, giúp đỡ lẫn nhau."

Triệu Công Minh nghe vậy không ngừng gật đầu, lại nói: "Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy, Kim Quang giống như không phải là muốn làm loại đạo lữ này với ta...hơn nữa những kẻ kết thành đạo lữ trên Kim Ngao Đảo kia, mỗi ngày cũng đều đang quan tâm dòng dõi cái gì đó."

Lý Trường Thọ: "..."

"Vậy thì, vấn đề này liền thực sự phiền toái."

Triệu Công Minh vội hỏi: "Trường Canh, lần này ta nên nói như thế nào với Kim Quang?"

Lý Trường Thọ đặt chén trà xuống, nghiêm mặt nói: "Sự tình tình cảm, thuận theo tự nhiên là được, hơn nữa cũng khó có thể nói rõ biến hóa trong đó, lần trước lão ca ngươi còn không có một chút cảm giác nào đối với Kim Quang Thánh Mẫu, ngày hôm nay lại chạy tới nói với ta...ài, Kim Quang kỳ thật cũng rất không tệ. Lão ca, chuyện này của ngươi thật sự làm khó ta, trước tiên ngươi phải xác định tâm ý của chính mình, là cự tuyệt, hay là tiếp nhận, là cố ý, hay là vô tình. Sau đó ta mới có thể giúp ngươi, đúng không?"

"Trường Canh nói cũng khá có lý." Triệu Công Minh vuốt râu thở dài, cẩn thận suy tư, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Đến lúc này, ta thật sự có một chút hồ đồ rồi! Trường Canh ngươi có bận việc gì không? Nếu như không bận việc, không bằng bồi lão ca ta đi ra ngoài một chút, giải sầu một chút, cũng nghĩ biện pháp cho ta làm rõ tâm ý của chính mình như thế nào."

Trong đáy lòng Lý Trường Thọ khẽ động, nói: "Ta vừa vặn muốn đi đến Bắc Câu Lô Châu thăm viếng Vu Tộc, không bằng lão ca đi đến phía bắc với ta một chuyến?"

"Được!" Triệu Công Minh thống thống khoái khoái đáp ứng, lúc này chỉ cần không để cho y trở về La Phù Động, đi đâu cũng đều không thành vấn đề.

Lý Trường Thọ bảo Triệu Công Minh tạm thời chờ một lát, chính mình thi triển thổ độn đi tới kho Đạo Nhân Giấy phía dưới, cầm một số Đạo Nhân Giấy làm dự bị, lúc này mới cùng với Triệu Công Minh cùng nhau đạp lên hành trình đi tới Bắc Châu.

Lý Trường Thọ không thể không thừa nhận, hắn xác thực có ý nghĩ khiến cho Triệu Công Minh tiến vào Thiên Đình làm tiên thần trước thời hạn, như thế có thể giúp Triệu đại gia lẩn tránh đại kiếp Phong Thần.

Nhưng khả năng ý tưởng này thành công cực thấp, Lý Trường Thọ cũng không dám tính kế quá nhiều, chỉ có thể thuận thế mà làm, tiến hành dẫn dắt.

Trước hết để cho Triệu Công Minh lưu lại đủ nhiều ấn tượng tốt đối với Thiên Đình, như vậy kế tiếp mới có càng nhiều không gian thao tác...

Không có cách nào, 【cái chết của Triệu Công Minh】, hoàn toàn chính là bước ngoặt Đạo Môn từ hưng thịnh chuyển sang suy.

Lý Trường Thọ phân tích xu thế Phong Thần càng nhiều, càng cảm thấy Triệu đại gia khó cứu, dù là lúc này chính mình đã lấy đi Lạc Bảo Kim Tiền, giúp Triệu đại gia kiếm một chút công đức, vẫn như cũ không có mấy thành nắm chắc.

Dù sao, còn phải cân nhắc mấy cỗ lực lượng kiềm chế "Mệnh số", "Kiếp nạn", "Vận thế" này...

Mệnh môn lớn nhất—— Đinh Đầu Thất Tiến Thư, lúc này còn đang ở trong tay của Lục Áp đạo nhân.

Bình Luận (0)
Comment