Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 598 - Chương 598. Xin Nghỉ Phép

Chương 598. Xin nghỉ phép Chương 598. Xin nghỉ phép

Đến Bắc Câu Lô Châu, lần này gặp được toàn bộ bốn vị Đại Vu Tế, Lý Trường Thọ lấy ra một viên Lưu Ảnh Châu, dùng văn hay chữ đẹp giảng thuật quá trình tính kế Yêu Tộc, cũng lấy Diệt Nhân Kiếm đã mất linh tính ra...

Mấy vị Đại Vu Tế thay phiên cầm Diệt Nhân Kiếm, cảm nhận được vết tích chân linh đã mất đi trên đó, cả đám đều vô cùng phẫn nộ!

Vu Tộc tất nhiên là biết ơn đối với Lý Trường Thọ, nhưng Vu Tộc cằn cỗi, cũng không bỏ ra nổi tạ lễ ra dáng gì, hơn nữa bọn họ đã sớm thề ở lại Bắc Câu Lô Châu không còn ra ngoài, càng là không có cách nào bôn ba hiệu mệnh vì Lý Trường Thọ.

Trong lúc nhất thời, nhóm Đại Vu Tế cũng hết sức khó xử...

Lý Trường Thọ cười nói: "Vu Tộc chính là huyết mạch Bàn Cổ, tuy có sai lầm, nhưng không đến mức diệt tộc. Ta cũng chỉ là thuận thế mà làm, phụng mệnh Ngọc Đế bệ hạ làm việc, sau này Vu Tộc sinh sôi nảy nở tại Bắc Châu, ổn định Bắc Châu Bắc Cương, đã là có thể khiến cho Thiên Đình bớt lo không ít, cần gì phải xoắn xuýt cho ta tạ lễ gì."

Bốn vị Đại Vu Tế liên tục cúi người vái chào, Lý Trường Thọ khoát khoát tay, tiêu sái cáo từ rời đi.

Làm người nên biết đủ.

Vu Tộc đã nghèo thành như vậy, lại lấy đồ của bọn họ, cũng quá không có Thọ tính...

Bởi vì tâm thần quá mức mệt mỏi, Lý Trường Thọ để cho Ngưu Đầu Mã Diện cùng với sáu vị cao thủ Vu Tộc chạy đến ranh giới làm diễn viên quần chúng, tự trở về U Minh Địa Phủ.

Lý Trường Thọ lại bảo Ngao Ất bay về Thiên Đình, giúp hắn tìm Đông Mộc Công xin nghỉ phép, nói rằng trước đây hắn hao phí quá nhiều tâm thần, phải tĩnh dưỡng một ~ hai tháng...

Làm xong những chuyện này, Lý Trường Thọ thi triển thổ độn, chạy về Độ Tiên Môn.

Cách Độ Tiên Môn càng gần, Lý Trường Thọ càng cảm thấy mệt mỏi, tâm thần mệt mỏi giống như là thuỷ triều đánh tới.

Đây là di chứng do mở ra hai đợt Địa Sát Linh Bạo Trận liên tục. Mặc dù đầy đủ tính nghệ thuật, nhưng gánh nặng của thứ này cũng là rất lớn.

Phương pháp khôi phục tốt nhất, chính là triệt để buông lỏng tâm thần, ngủ một giấc thật tốt.

"Tháp đại gia, ngài có thể ngoại lệ canh gác cho ta một hồi sau khi ta nghỉ ngơi hay không?"

"Không thành vấn đề!"

Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Tháp truyền đến trận trận linh niệm: "Tiểu đồ đệ ngươi có thể yên tâm ngủ, coi như là nằm ngủ ở trong hang ổ Yêu Tộc, ta cũng không thành vấn đề! Tiểu đồ đệ, một chiêu linh bạo kia của ngươi chính là càng ngày càng thuận tay! Mặc dù bây giờ còn chưa đả thương được những cao thủ chân chính kia, nhưng thứ này chính là rất đẹp mắt!"

Lý Trường Thọ: "…"

Đây là một lời khen, có lẽ vậy.

Dựa vào lực ý chí coi như bền bỉ, Lý Trường Thọ đi tới sơn môn Độ Tiên Môn, lặng lẽ trở về bên trên Tiểu Quỳnh Phong.

Đi du lịch hàng trăm dặm, càng là đến loại thời khắc "cuối cùng" này, tinh thần sẽ càng khó có thể kiên trì.

Lý Trường Thọ vốn muốn đi tìm một góc, sau khi thi triển Hóa Hình Thuật ẩn giấu lại nghỉ ngơi.

Nhưng hắn thấy được ghế bành của chính mình, tâm thần đã là không có cách nào chèo chống, thu hồi Đạo Nhân Giấy, thân ảnh ngửa ra đằng sau, liền trực tiếp nằm xuống như vậy.

Xung kích linh bạo năm lần liên tục đối với tâm thần là quá mạnh, muốn cuộc sống sau này tốt đẹp thì đừng nên làm như vậy...

Huyền Hoàng Tháp nhẹ nhàng lóe lên, xuất hiện ở phía trên nguyên thần của Lý Trường Thọ, rải xuống đạo đạo khí tức mát mẻ, trợ giúp hắn làm dịu mệt mỏi.

Người tí hon nguyên thần của Lý Trường Thọ đã là có một chút còn buồn ngủ, vốn định nói tiếng cảm ơn đối với Tháp đại gia, lại nhìn một chút Linh Nga tu hành như thế nào, nhưng ý nghĩ lưu chuyển trong đáy lòng, người tí hon nguyên thần trực tiếp cắm ngược xuống...

Để cho Chí Bảo Tiên Thiên trông coi chính mình ngủ, Lý Trường Thọ cũng cảm thấy chính mình quá xa xỉ.

Chìm vào giấc ngủ, tiếng ngáy khe khẽ.

Một lát sau, Linh Nga vẫn luôn nhập định tu hành tại cửa ra vào, bị tiếng ngáy chỉ nghe qua hai lần như vậy hấp dẫn, chậm rãi mở hai mắt ra.

Sư huynh, ngủ rồi? !

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Linh Nga tràn đầy chấn kinh, nhẹ nhàng đứng lên, nhìn thân ảnh nằm trên ghế.

Cẩn thận nghe, tiếng ngáy này, quả thật là phát ra từ miệng mũi thân ảnh này!

"Sư huynh?"

Linh Nga đưa tay, nhẹ nhàng chọc vào mu bàn tay của Lý Trường Thọ, suýt nữa vui đến phát khóc tại chỗ, trong đáy lòng tràn đầy cảm động!

Đã bao nhiêu năm, mới được lại đâm chọt vào thân thể chân thực của sư huynh!

Không đúng...

Cơ hội tốt!

Hai mắt của Linh Nga tỏa sáng, lập tức lộ ra mấy phần cười xấu xa, chạy vào bên trong đan phòng tìm bút mực, đánh giá một hồi đối với sư huynh nhà mình.

Hừ hừ, sư huynh thối, sẽ viết Ổn Tự Kinh tràn ngập trên mặt ngươi!

Phạt liền phạt, lại còn viết giùm!

Linh Nga cười hì hì, dần dần cười cong mắt, nâng bút chấm mực, nghiêng đầu đánh giá bộ dáng lúc sư huynh chính mình ngủ, nghĩ về việc bắt đầu từ đâu.

Chướng nhãn pháp trên người Lý Trường Thọ sau khi về núi đã tản mất, nhưng mấy tầng ngụy trang vẫn luôn tự động vận chuyển kia vẫn còn...

Nhưng mà, chẳng qua chỉ là như vậy, nàng cũng nhìn có một chút ngây dại, cầm bút, đứng tại kia sửng sốt một hồi.

Dần dần, gương mặt xinh đẹp của Linh Nga có một chút phiếm hồng, đôi môi trong suốt như pha lê, nàng cắn nhẹ môi dưới, giữa môi và răng phát ra một tiếng gọi khẽ: "Sư huynh..."

Lúc này Lý Trường Thọ tự nhiên không có nửa điểm phản ứng, tiềm thức đối với khí tức của Linh Nga cũng đã vô cùng quen thuộc.

Nếu là như vậy...sư huynh hẳn là sẽ không chửi chính mình...

Linh Nga dùng tay trái ấn vào tay cầm của chiếc ghế bành, thân thể chậm rãi cúi xuống, khuôn mặt hơi có một chút nóng lên.

Đôi mắt của nàng khé chớp, tầm nhìn dần dần bị khuôn mặt của sư huynh tràn ngập, lại từ từ phóng to...

Chỉ, chỉ một chút...

Bên trong ánh nắng ấm áp buổi chiều, những sợi tóc xanh như màn nước rũ xuống kia, bị một bàn tay nhỏ có một chút run rẩy bắt được, đưa nó trở lại bên tai, môi nhẹ nhàng chạm.

Có lẽ là có âm thanh, có thể là im lặng, khoảnh khắc chạm nhẹ, năm tháng như đóng băng, gió lặng.

Trong chốc lát, bóng hình xinh đẹp yểu điệu bối rối nhảy ra, từ cổ đến trán đỏ bừng trong nháy mắt.

Lại nghe bồng một tiếng, trên đỉnh đầu Linh Nga toát ra một đóa mây hình nấm nho nhỏ, quay người thi triển phong độn, biến mất nhanh như chớp...

...

Tại Thiên Đình, trong Lăng Tiêu bảo điện.

Đông Mộc Công vội vàng đi vào, liếc nhìn Ngọc Đế đang cười khẽ đọc tấu biểu trên đài cao, vội vàng cúi đầu hành lễ.

"Bệ hạ! Thuỷ Thần để Ngao Ất đi tìm lão thần, muốn nghỉ phép một thời gian, nói là tâm thần hao phí quá nhiều, cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi."

"Trường Canh có việc gì?" Ngọc Đế áo trắng bá một tiếng đứng dậy: "Cụ thể ra sao? Có bị thương không?"

"Xin bệ hạ yên tâm, lão thần cũng đã hỏi kỹ càng!" Đông Mộc Công cười nói: "Căn cứ theo lời nói của Ngao Ất, Thuỷ Thần là bởi vì...thi pháp quá độ, cưỡng ép dẫn nổ Yêu Thăng Sơn, cho nên tâm thần hao tổn quá nhiều. Thuỷ Thần có diệu pháp Thái Thanh, hẳn là không có việc gì."

Bình Luận (0)
Comment