Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 605 - Chương 605.

Chương 605. - Chương 605. -

Đại Pháp Sư cười nói: "Sư thúc, Trường Canh chưa chính thức bái nhập làm môn hạ lão sư, nhưng đã được lão sư truyền đạo, càng là lập được rất nhiều công lao cho Nhân Giáo. Nếu lần này Trường Canh mưu tính sự tình Yêu Tộc làm cho sư thúc ngài không vui, ta nguyện chịu phạt cùng với Trường Canh."

"Các tộc tăng giảm tự có định số, nhân yêu tranh chấp tự có định lý, không cần nói thêm."

Nữ Oa nương nương chậm rãi mở miệng, trước đây mặc dù Lý Trường Thọ đã từng nghe giọng nói này, nhưng lúc này vẫn như cũ cảm thấy...

Khó nói lên lời, phù hợp với đại đạo.

Nữ Oa nương nương tiếp tục nói: "Thuỷ Thần, Ngọc Đế dường như có một chút kiêng kị đối với trẻ mồ côi Kim Ô nhất tộc kia."

"Chuyện này…" Lý Trường Thọ đứng dậy chắp tay, cúi đầu nói: "Bẩm Thánh Nhân lão gia. Trước đây vị Kim Ô nhất tộc Lục Áp kia mạo phạm Ngọc Đế bệ hạ tại Tây Hải, càng là cản trở Thiên Đình trừ yêu, lúc này mới khiến Ngọc Đế bệ hạ không vui."

"Là bởi vì trước đây Lục Áp mạo phạm cũng được, hay là bởi vì Ngọc Đế cảm thấy Thái tử Yêu Đình không nên tồn tại cũng được." Nữ Oa nương nương mở miệng nói: "Ta đã từng đáp ứng bạn bè trước đây, bảo hộ Lục Áp chu toàn."

Lý Trường Thọ khẽ chau mày, nói: "Pháp chỉ của Thánh Nhân, tiểu thần sẽ thuật lại cho Ngọc Đế bệ hạ không sót một chữ. Chẳng qua là…vị Lục Áp này nếu là bởi vì những lời này của ngài, làm việc không kiêng nể gì cả, trái lại còn khi nhục Thiên Đình..."

Nữ Oa nương nương lạnh nhạt nói: "Nếu y lại hiện thân ngăn cản Thiên Đình làm việc nữa, giết cũng không sao."

"Tiểu thần đã rõ ràng, đa tạ Thánh Nhân nương nương thông cảm cho Thiên Đình." Lý Trường Thọ vái chào, bưng vạt áo áo bào ngồi xuống một lần nữa.

"Hì hì..."

Chợt nghe được một tiếng cười khẽ, làm cho Lý Trường Thọ cùng với Đại Pháp Sư vô thức nhìn về phía bảo tọa dưới tượng thần kia.

Đừng nói là Lý Trường Thọ, coi như là Đại Pháp Sư cũng thấy không rõ dung mạo cụ thể của Nữ Oa Thánh Nhân, chỉ có thể nhìn thấy một chút quang ảnh mơ hồ bên trong.

Thánh Nhân nương nương nghiêng người sang một bên, một cánh tay ngọc chống đỡ tay vịn bảo tọa, ngón tay mảnh khảnh chạm vào khoé mắt.

Tiếng nói nhiều hơn mấy phần trêu chọc, mấy phần thong thả: "Thủy Thần ngươi, thật sự không hổ danh xưng chu toàn, mới vừa rồi còn tự xưng đệ tử, liên quan đến sự tình Thiên Đình lại tự xưng tiểu thần. Nhân Tộc nếu như có thêm mấy mưu thần như ngươi, cũng có thể trợ giúp Thiên Đình sớm ngày đại hưng."

Lý Trường Thọ bay ra bộ dáng có chút câu nệ, cười nói: "Lão gia quá khen."

"Nhưng Thuỷ Thần..."

Ở chỗ bảo toạ, dường như có một đạo ánh mắt sắc bén bắn tới, thân thể của Lý Trường Thọ lập tức cứng đờ.

Ngón tay của hắn khẽ run, lông mày có một chút run rẩy, trong mắt toát ra cảm giác khẩn trương.

Chợt thấy có bóng người cùng với mây mù, thoảng qua lại ở bên cạnh chính mình, lưu lại một câu ở bên tai: "Chu toàn quá mức, bản thân liền chính là sơ hở, ngươi đang sợ cái gì?"

Sau đó ánh mắt như vậy liền biến mất không thấy gì nữa, quanh người Lý Trường Thọ không có dị dạng, nhưng tâm thần đã xoắn thành một đoàn.

Đây chính là Thánh Nhân sao?

Hoàn toàn không nằm cùng một cấp độ!

Ở trong một cái chớp mắt vừa rồi, phong ngự tâm thần của chính mình cơ hồ bị phá...

Lúc trước khi ở trước lầu các, Lý Trường Thọ có thể cảm giác được, Nữ Oa Thánh Nhân vẫn chưa dò xét hắn, mà chỉ nói chuyện với hắn.

Lý Trường Thọ cũng cân nhắc đến tình huống chính mình không giấu diếm được, nhưng chỉ cần mặt mũi của chính mình đủ dày, chết cũng không nhận, mượn uy thế của Thái Thanh lão gia ngăn cản Thánh Nhân nương nương gây áp lực, vẫn luôn có thể vượt qua.

Thật không nghĩ đến, sau khi Nữ Oa Thánh Nhân lộ diện, chẳng qua chỉ là một ánh mắt, cùng với một câu nói...

Hắn suýt nữa liền quỷ xuống.

Tồn tại như Thánh Nhân, quá "gian lận".

Lý Trường Thọ vụng trộm liếc nhìn Đại Pháp Sư, đã thấy Đại Pháp Sư đang cười ôn hoà, nghiên cứu chất liệu và hoa văn bàn thấp trước mặt, căn bản không nghe thấy câu nói của Nữ Oa Thánh Nhân vừa rồi.

Tất nhiên, cũng có thể là nghe được, nhưng đang giả ngu...

Đúng vào lúc này, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, mấy vị tiên tử bưng khay bay tới, dâng lên trái cây trà thơm cho Lý Trường Thọ cùng với Đại Pháp Sư, cùng với hai cái hộp gấm.

Vào giờ phút này Đại Pháp Sư vô cùng buông lỏng, cười nói: "Sư thúc, ngài hẳn là còn muốn ban thưởng bảo hay sao?"

Nữ Oa Thánh Nhân nói khẽ: "Hai người các ngươi là đệ tử của Thái Thanh sư huynh, năm đó Thái Thanh sư huynh từng trợ giúp ta nhiều lần, cho các ngươi một chút chỗ tốt thì có gì không thể?"

"Đa tạ sư thúc." Đại Pháp Sư cầm lấy hộp gấm trực tiếp mở ra, trong đó có một viên bảo châu lấp lánh xuất ra đạo đạo hào quang.

Lý Trường Thọ cũng cầm hộp gấm trước mặt chính mình lên, trong đáy lòng gọi hai tiếng Tháp đại gia, sau đó mở hộp gấm ra một cái khe hở...

Bộp! Lý Trường Thọ đột nhiên khép hộp gấm lại, sắc mặt trắng bệch, hô hấp đình trệ, cả người đều...

Không đúng, bị lừa rồi!

Lý Trường Thọ lập tức kịp phản ứng, vừa muốn khôi phục biểu tình, hoàn toàn mở hộp gấm ra, nhưng bên tai đã một lần nữa nghe được tiếng cười khẽ của Thánh Nhân nương nương!

Một chút nghiền ngẫm, một chút đùa cợt, phảng phất như đang nói 【 bắt được ngươi 】!

Lý Trường Thọ bỗng nhiên ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy, Nữ Oa Thánh Nhân trên bảo tọa bấm tay gảy nhẹ.

Cạch...

Giống như tiếng nước nhỏ xuống, không gian xung quanh bị kéo duỗi vô hạn, thân ảnh của Đại Pháp Sư, bối cảnh trong đại điện, bảo tọa của Thánh Nhân nương nương đồng thời biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại Lý Trường Thọ ngồi ở trước bàn thấp, chung quanh đều là trống rỗng.

Ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng bảo tọa Thánh Nhân, có một toà lầu các đứng trơ trọi, tồn tại ở bên trong ánh sáng trắng, đúng là lầu các trên hòn đảo mà hắn đã từng nhìn thấy kia.

Lý Trường Thọ khẽ thở dài, cảm thấy trên trán của mình, đã khắc xuống chữ "nguy" đẫm máu!

Không cảm giác được đạo vận Thái Cực Đồ, không phát hiện ra được linh niệm của Tháp đại gia, Lý Trường Thọ nội thị bản thân, phát hiện ra nguyên thần đều đã gần như ngưng kết...

Trạng thái bây giờ của hắn, như là tư duy bị bị mắc kẹt ở trong một khắc thời gian nhỏ bé.

Tất nhiên, nhận mệnh cho tới bây giờ cũng không nằm trong suy nghĩ của hắn, lúc này mặc dù đã triệt để thụ động, nhưng vẫn có thể tìm được cơ hội đảo ngược.

Trước đó diễn kịch lâu như vậy, không nghĩ tới vẫn đã thất sách...

Thứ đặt ở trong hộp gấm là cái gì? Có thể khiến cho tâm thần của Tiểu Pháp Sư hắn triệt để thất thủ trong nháy mắt?

Rất đơn giản, một lá bài.

"Quân Át chủ bài!"... Chính là con át lớn trong bộ bài tây của kiếp trước, cũng được xưng là con ách cơ.

Đồng dạng, đó cũng là hạng mục dành riêng ở Tiểu Quỳnh Phong, "Kim Tiên bài" bên trong Đấu Đại Thần!

Trí giả ngàn ổn tất có mất, Nữ Oa Thánh Nhân cũng thực sự quá lợi hại, nắm bắt sự biến hoá trong tâm thần của hắn, biết hắn nhât định sẽ giả vờ ngây ngốc ở trước lầu các.

Bình Luận (0)
Comment