Phàm là dính đến cả một cái "chủng tộc" bên trong Hồng Hoang, như vậy tất nhiên không tránh khỏi được ba vấn đề nhỏ "khí vận", "nghiệp chướng", "công đức".
Phượng tộc cùng với Long Tộc đại chiến tại Viễn Cổ, nên tính là đệ nhất kiếp sau khi khai thiên.
Khi đó thiên địa vừa mở, sinh linh tiên thiên chiếm cứ chủ lưu, hai tộc Long Phượng đủ làm bá chủ, mọi người trên cơ bản đều không có khái niệm thọ nguyên, rất nhiều sinh linh tư chất không ra sao, sống lâu, cũng liền chậm rãi trường sinh.
Đó là Đại La đi khắp nơi trên đất, Kim Tiên nhiều như chó chân chính.
Nhưng mà, những sinh linh mạnh mẽ này, chín thành đều hao tổn ở bên trong đại chiến Long Phượng, Hồng Hoang cũng bị đánh nát, cách cục của Ngũ Bộ Châu cùng với ba ngàn thế giới được hình thành từ đó.
Nếu không phải Đạo Tổ ngăn cơn sóng dữ, xử lý Ma Tổ gây sự phía sau, mà thiên địa cũng gia tốc hoàn thiện Thiên Đạo, kịp thời chế trụ "cao trào" cuối cùng của đại kiếp, nếu không thiên địa cũng đều sẽ quy về hỗn độn—— đại chiến cũng không phải đơn thuần là tam tộc Long Phượng Kỳ Lân tranh phong, Long Tộc vì "lân giáp chi vương", Phượng tộc vì "phi vũ chi vương", Kỳ Lân vì "tẩu thú chi vương", lúc ấy đại kiếp bắt đầu tại Long Phượng, cơ hồ càn quét toàn bộ Hồng Hoang.
Nghiệp chướng mà hai tộc Long Phượng phải gánh chịu gần như vô hạn.
Kết quả cuối cùng của đại chiến Long Phượng, hiển nhiên là Long Tộc thắng, Phượng tộc cùng với Kỳ Lân không xứng với danh xưng đại kiếp gần như tàn lụi.
Long Tộc trấn thủ Hải Nhãn Tứ Hải, bị nghiệp chướng quấn thân, từ Viễn Cổ đến ngày hôm nay vẫn luôn đang suy yếu.
Dù đã được Thiên Đình chiêu an, thảm kịch Hải Nhãn Đông Hải bị phá vẫn phát sinh.
Đại tộc Viễn Cổ thứ ba, Kỳ Lân tộc trở thành thần thú Hồng Hoang trân quý, gần như tuyệt tích tại thời kì cuối Thượng Cổ...
Phượng tộc còn thê thảm hơn, ban đầu dù sao cũng là "vũ vương nhất tộc", hiện nay chỉ có một ~ hai tộc nhân đang hoạt động, chính là Khổng Tuyên và Kim Bằng Điểu.
Các phi cầm có huyết mạch Phượng tộc khác, phần lớn chỉ là "tiểu đệ" đi theo phía sau Phượng tộc năm đó mà thôi, huyết mạch Phượng tộc chân chính ẩn chứa thần thông niết bàn, cực ít hiển lộ sau thời kì Thượng Cổ.
Long Tộc thì không giống, vẫn luôn tương đối cố gắng ở trên phương diện "dân số" này, phấn đấu từ Viễn Cổ đến ngày hôm nay, ở trong thiên địa có được một lượng lớn "huyết mạch họ hàng gần"...
Vấn đề Phượng tộc đang đối mặt bây giờ, một là khí vận, hai là huyết mạch.
Nghiệp chướng của Phượng tộc được Nguyên Phượng thừa nhận, Nguyên Phượng dựa vào thần thông niết bàn, dốc hết sức trấn áp Bất Tử Hoả Sơn để Phượng tộc có thể còn tồn tại, sau đó trách nhiệm kéo dài Phượng tộc, rơi vào...
Trên người Khổng Tuyên.
Lý Trường Thọ nghe đến đó, cũng không nhịn được muốn phàn nàn vài câu.
Luôn cảm thấy quyết định của Nguyên Phượng đại nhân có một chút không ổn thoả...
Khổng Tuyên cho đến bây giờ, cũng đều chưa quyết định bản thân thuộc về âm hay dương!
Vấn đề của Phượng tộc, nói đến đây liền vô cùng rõ ràng —— làm như thế nào để Phượng tộc có thể kéo dài huyết mạch, hơi khôi phục một tia khí vận, đặt chân ở bên trong Hồng Hoang một lần nữa.
Khổng Tuyên nói: "Tộc ta trước đây phá huỷ Hồng Hoang, nghiệp chướng sâu nặng, bây giờ chỉ cầu có thể kéo dài huyết mạch. Không cầu hưng thịnh một lần nữa, có vài chục tộc nhân là đủ. Cũng không cầu tất cả tộc nhân đều trường sinh bất tử, có thể luôn kéo dài huyết mạch, làm cho trong thiên địa lại có thân ảnh Phượng tộc, cũng đã đủ để an ủi mẫu thân."
Lý Trường Thọ trầm ngâm đôi chút, Triệu Công Minh ở bên cạnh khoanh tay, cũng đang suy tư biện pháp giúp đỡ.
Quỳnh Tiêu ngược lại là chỉ chỉ vào thiếu nữ Phượng tộc bưng trà đưa nước, buồn bực hỏi: "Vậy thì nàng, lại là như thế nào?"
Khổng Tuyên nói: "Mẫu thân từng cho ta ba giọt tinh huyết, có thể giao phó cho phi cầm nhất tộc gần gũi với huyết mạch tộc ta, khiến cho họ hóa thành Phượng tộc."
"Ồ!" Quỳnh Tiêu bừng tỉnh đại ngộ.
Triệu Công Minh ở bên cạnh nói: "Khí vận rất khó nắm bắt, bình thường mà nói, làm nhiều chuyện tốt, tích lũy nhiều công đức, luôn có thể làm cho khí vận gia thân...ồ?"
"Nếu đơn giản như vậy, bần đạo cũng không cần buồn rầu như thế." Khổng Tuyên nhíu mày lắc đầu nói: "Công đức và khí vận cũng không liên quan."
"Ta có biện pháp." Lý Trường Thọ chậm rãi mở miệng, bưng chén trà ở bên cạnh, nhấp một ngụm.
Thánh Nhân lão gia bảo hắn ra tay, hắn tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Mặc dù không biết Thái Thanh lão gia là vì làm cho Khổng Tuyên thân cận hơn một chút với Nhân Giáo, hay là có mưu tính càng lớn...
Kỳ thật Lý Trường Thọ vào lúc này, đã nghĩ đến một cái khả năng đạt đến chín thành xác suất——
【 Huyền Điểu Sinh Thương 】.
Theo Lý Trường Thọ biết, đồ đằng của Thương Quốc chính là "Huyền Điểu".
Lúc Thượng Cổ, Long Tộc liền từng bởi vì bảo hộ Nhân Tộc, mà trở thành đồ đằng của Nhân Tộc, từ đó thay đổi khí vận của bản thân, kéo dài số mệnh của mình.
Nếu những gì hắn đang tham gia vào lúc này là câu chuyện về "Thương triều sinh ra", vậy thì sự kiện này xác thực đủ để dẫn động lực chú ý của Thánh Nhân lão gia.
Thuận tiện cũng có thể giải thích, vì sao bên trong đại kiếp Phong Thần, Khổng Tuyên sẽ xuất hiện thủ hộ Thương Quốc.
Không có gì khác, lợi ích tương quan mà thôi.
Lý Trường Thọ đặt chén trà trong tay xuống, trong đáy lòng đã có chủ ý, cười nói: "Lúc Thượng Cổ, Long Tộc liền đã từng dùng loại phương pháp kia, vì sao Phượng tộc lại không làm?"
Khổng Tuyên cũng không phải là hạng người tầm thường, Lý Trường Thọ nói một chút như thế, Khổng Tuyên đã sáng tỏ chuyện ra sao.
Khổng Tuyên thở dài: "Bây giờ Nhân Tộc đã đại hưng, đã không có cơ hội che chở Nhân Tộc, việc này cũng chỉ có thể nói mà thôi."
"Cũng không phải là như vậy." Lý Trường Thọ trong khi bình tĩnh nói, trong đáy lòng cũng đang cảnh giác, luôn cảm ứng sẽ có Thiên Phạt buông xuống hay không, cảm ứng Thánh Nhân lão gia sẽ ngăn cản ý nghĩ này của mình hay không.
Nhưng hắn rất nhanh liền xác định, sự tình Khổng Tuyên, xác nhận có gắn bó chặt chẽ cùng với Thương Quốc hưng khởi.
Lý Trường Thọ nói: "Khí vận Nhân Tộc tập trung ở Nam Thiệm Bộ Châu, mà ở bên trong Nam Châu, quốc gia san sát, chiến loạn nổi lên bốn phía, bởi vì cái gọi là hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, Nhân Tộc không chung chủ lâu như vậy, nên có chung chủ hưng khởi. Cơ hội của Phượng tộc chính là ở đây. Nếu sớm biết thiên mệnh thuộc về nơi nào, liền bảo vệ chung chủ trước, khiến cho chung chủ lấy Phượng tộc làm đồ đằng, Phượng tộc sao còn phải lo lắng?"
Khổng Tuyên không biết đã sống bao nhiêu năm, vào giờ phút này cũng lộ vẻ mặt vui mừng, đứng dậy, ôm quyền nói với Lý Trường Thọ: "Nếu đạo hữu có thể tương trợ việc này, Phượng tộc thiếu đạo hữu nhân quả, Khổng Tuyên cũng thiếu đạo hữu ân tình!"
Lý Trường Thọ cười nói: "Đạo hữu không cần phải như thế, nếu đổi thành sư huynh của ta ở chỗ này, làm sao sẽ không giúp đạo hữu? Sự tình của sư huynh, chính là sự tình của ta, Nhân Giáo chúng ta trên dưới một lòng, chắc chắn sẽ toàn lực tương trợ đạo hữu việc này. Chẳng qua là, có hai chuyện, cần nói rõ ràng cho đạo hữu."
"Mời nói."