Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 653 - Chương 653.

Chương 653. - Chương 653. -

"Hỗn trướng!" Vương Mẫu nương nương giận dữ mắng mỏ một tiếng, bình phong kia răng rắc một tiếng trực tiếp nổ nát vụn, mấy vị tiên tử bên trong xó xỉnh buồng lò sưởi, cũng bị dọa cúi đầu hạ thấp người, thở mạnh cũng không dám.

Vương Mẫu mặc mũ phượng khăn quàng vai, vào giờ phút này đứng dậy, ánh vàng nhẹ lay động, trâm phượng kêu khẽ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy uy nghiêm.

"Mộc Công ngươi nói đi, bệ hạ có phải đã hạ phàm!"

Toàn thân Đông Mộc Công run run mấy lần, vái chào đối với Vương Mẫu nương nương, cúi đầu không ngẩng lên nổi, trong miệng hô: "Lão thần thực sự không biết!"

"Thuỷ Thần!"

Vương Mẫu quét ánh mắt qua, áp lực của Lý Trường Thọ tăng gấp bội.

Liền nghe Vương Mẫu lãnh đạm nói: "Việc này, chính là do ngươi cùng với bệ hạ mưu đồ đúng không?"

"Nương nương." Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn Vương Mẫu một chút, vừa muốn nói lại thôi, vừa lộ ra một nụ cười khổ, lại vừa lộ ra mấy phần kiên quyết!

"Tiểu thần, cam nguyện lãnh phạt."

Đông Mộc Công ở bên cạnh...luôn cảm thấy chính mình lại không bằng.

Sắc mặt giận dữ trên khuôn mặt của Vương Mẫu nương nương lập tức biến mất hơn phân nửa, hừ nhẹ một tiếng ngồi về trên giường êm, nói: "Ngươi đã nói cam nguyện lãnh phạt, vậy thì ta thành toàn cho ngươi thì có sao? Người đâu!"

Chúng tiên tử ở bên cạnh cùng kêu lên trả lời: "Vâng!"

"Áp giải Thuỷ Thần đến Thiên Phạt Điện, hai mươi lôi tiên!"

"Mẫu thân!" Long Cát lách mình ngăn ở trước mặt Lý Trường Thọ: "Lão sư làm sao có thể chống lại mệnh lệnh của phụ thân? Còn xin Mẫu thân bớt giận!"

"Điện hạ." Lý Trường Thọ mở miệng hô một câu.

Long Cát quay đầu nhìn lại, đã thấy Lý Trường Thọ chắp tay một cái, dường như đang nói lời cảm tạ, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, chủ động quay người đi về hướng tiên tử đi tới hai bên, không nói nhiều, cất bước tiến lên.

Trong lúc nhất thời, chúng tiên tử Dao Trì hoặc nhiều hoặc ít mắt lộ ra dị sắc, nhìn chăm chú vào bóng lưng Lý Trường Thọ chủ động cưỡi mây bay về hướng Thiên Phạt Điện, cũng không biết nên hình dung như thế nào đối với vị "lão thần tiên" này.

Long Cát vành mắt đỏ lên, Vương Mẫu lại là hừ nhẹ nửa tiếng, nhắm mắt dưỡng thần.

Ngược lại là trên trán của Đông Mộc Công treo mấy cái dấu hỏi, ở bên cạnh cẩn thận suy nghĩ, rất nhanh liền phản ứng lại...

Thuỷ Thần ở đây không phải là hóa thân sao? Lôi tiên có tác dụng gì?

Ôi chao? Như thế nào cảm thấy trong này có thật nhiều tính kế, giống như là Vương Mẫu cùng với Thuỷ Thần lão đệ đạt thành ăn ý nào đó?

Nói trở lại, Ngọc Đế bệ hạ đã thật sự hạ phàm? Chính mình làm sao lại hoàn toàn không biết việc này...

Ài, quả nhiên là như vậy, quá làm cho lão thần tức giận.

...

Tại Thiên Phạt Điện, bốn vị tiên tử cố ý chờ ở ngoài điện.

Bên trong điện, Đạo Nhân Giấy "Lý Trường Thọ" đứng giữa hai cột đá cao mười mét chứa đầy sấm sét bị đạo đạo sấm sét chém vào trên người.

Nhưng mà mấy vị Thiên Tướng pử một bên kia, vào giờ phút này chính cẩn thận từng li từng tí khống chế cường độ lôi tiên, tận lực làm cho Lý Trường Thọ cảm giác thấy hơi đau, cũng sẽ không thật sự làm bị thương Thuỷ Thần đại nhân...

Coi như là làm đến trình độ như vậy, mấy vị Thiên Tướng này vẫn có một chút lo sợ bất an.

Ăn gan gấu hay sao mà dám bổ tổn thương Thuỷ Thần!

"Thuỷ Thần, ngài cảm thấy...mức độ này thế nào?"

"Còn xin các vị dùng nhiều lực một chút." Lý Trường Thọ có một chút thành khẩn nói một câu.

Mấy vị Thiên Tướng liếc nhìn nhau, tăng uy lực lôi tiên lên ba ~ bốn thành, làm cho hai cột đá bị quang mang màu xanh trắng tràn ngập, nhưng sấm sét chân chính đánh vào trên người Lý Trường Thọ, lại thiếu đi chín thành so với trước đó...

Trong đáy lòng Lý Trường Thọ buông tiếng thở dài "được rồi", chủ động nhiễu loạn tiên lực vận chuyển trong cơ thể Đạo Nhân Giấy, làm ra bộ dáng trọng thương.

Vương Mẫu nương nương cũng hiểu rất rõ, không được vài câu liền tác thành cho Thuỷ Thần "Trung thành cảnh cảnh" hắn ăn lôi tiên.

Đầu có thể đứt, máu có thể chảy, kiểu tóc cũng có thể loạn, nhưng nhất định phải có nhận biết rõ ràng đối với định vị của mình, không thì làm nhiều liền dễ dàng sai nhiều.

Ngọc Đế cùng với Vương Mẫu tuy là đạo lữ sư huynh muội, thanh mai trúc mã, cùng nhau tu hành, cũng là hôn sự làm gương trong Thiên Địa.

Nhưng làm việc vì Ngọc Đế, cũng không phải là chính là làm việc vì Vương Mẫu, trong này còn có rất nhiều khúc chiết.

Động tĩnh Ngọc Đế chuyển thế quá lớn, giấu khẳng định là không giấu được.

Nhưng Lý Trường Thọ tuyệt đối không thể chủ động mở miệng, bằng không phản bội đối với " tín nhiệm của Ngọc Đế ", sau này muốn kiếm công đức, chắc chắn sẽ nhiều thêm mấy tầng lực cản.

Phương thức xử lý ổn thỏa nhất, chính là như bây giờ ——

Bị Vương Mẫu xử phạt nghiêm khắc một phen, chính mình lộ ra dáng vẻ thảm thương cho từ trên xuống dưới Thiên Đình xem, trực tiếp cường hóa "quyền hành" của Vương Mẫu, đồng thời chính mình cũng tìm thời cơ thích hợp mở miệng.

Như thế, Thuỷ Thần hắn đạt được thanh danh, sau khi Ngọc Đế trở về Thiên Đình không những sẽ không có trách tội, đại khái còn có một đợt ngợi khen. Vương Mẫu cũng có thể thuận thế lập uy, ổn định căn cơ thần quyền Thiên Đình.

Quyền thần cơ thao, chúng tiên vật lục.

Đợi lôi quang lấp lóe tổng cộng hai mươi lần, Lý Trường Thọ thuận thế quỳ ngồi trên mặt đất, trên dưới toàn thân viết đầy chữ "hư nhược".

Mấy vị Thiên Tướng thấy thế nhanh chóng nhào tới, đỡ Lý Trường Thọ lên, nói chuyện cũng đều mang một chút thanh âm rung động.

"Đại nhân, ngài không có sao chứ?"

"Không sao." Lý Trường Thọ chậm rãi thở dài, cười gật gật đầu đối với mấy người, ấm giọng nói: "Đa tạ mấy vị Tướng Quân hạ thủ lưu tình, còn xin đưa ta ra ngoài điện."

Vài vị Thiên Tướng này vội vàng đáp ứng, khiêng Lý Trường Thọ ra Thiên Phạt Điện.

Ở ngoài điện, bốn vị tiên tử dùng tiên lực ngưng tụ thành "cáng cứu thương mây ", nâng Lý Trường Thọ lên đi "rêu rao khắp nơi" trong Thiên Đình, trở về Dao Trì.

Lại trở về gian phòng ấm áp một lần nữa, Lý Trường Thọ ghé vào bên trên một đám mây, khí tức cả người yếu ớt, áo bào trắng tràn đầy vết cháy...

Long Cát suýt nữa khóc, ngồi quỳ chân ở bên người Lý Trường Thọ, trong đôi mắt đẹp tràn đầy lo lắng.

Đông Mộc Công vội nói: "Nương nương! Thuỷ Thần đối với bệ hạ mà nói, là quân thần, cũng là bạn tốt tri kỷ! Còn xin nương nương hạ thủ lưu tình, nếu không bệ hạ vấn trách, thật sự không tiện bàn giao!"

"Mộc Công không cần phải lo lắng, ta tự có phân tấc." Sắc mặt của Vương Mẫu nương nương hơi chậm, lạnh nhạt nói: "Thuỷ Thần, ngươi đây là tội gì? Bệ hạ hạ phàm, Tam Giới chấn động, đã sớm không có cách nào giấu diếm. Thiên Đạo biểu lộ ra, cử động lần này của bệ hạ đã bù đắp Thiên Đạo, cũng rất có ích lợi với bản thân, chuyện này liền là một chuyện tốt. Ta chẳng qua là giận hai người quân thần các ngươi mưu đồ, bệ hạ lại là ngay cả ta cũng đều dấu diếm!"

Lý Trường Thọ thở dài, thấp giọng nói: "Đã hứa với người khác, vậy thì phải kiên trì đến cùng."

"Thiện." Vương Mẫu nương nương nói: "Ta lại hỏi ngươi, nếu Ngọc Đế bệ hạ bị người khác tính kế, ngươi đáng tội gì?"

Bình Luận (0)
Comment