Lý Trường Thọ cười nói: "Tiên tử thế nhưng là đang bất bình vì ta?"
"Ừm." Vân Tiêu nhìn chăm chú vào Lý Trường Thọ, ánh mắt của hai người đụng vào nhau, lại đồng thời quay đầu dịch ánh mắt ra.
Lý Trường Thọ ấm giọng nói: "Phương thức xử trí của ta quả thật có một chút thô ráp, hơn nữa...sư phụ giáo huấn đệ tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa, tôn sư trọng đạo mới là phong phạm của đệ tử Đạo Môn chúng ta."
"Sư tôn vì sao lại tu thành Trọc Tiên?"
"Việc này nói rất dài dòng." Lý Trường Thọ dùng tay làm dấu mời, lúc cùng với Vân Tiêu tìm được một chỗ đình nghỉ mát, đi vào nghỉ ngơi, nói về đoạn yêu hận tình cừu của sư phụ kia.
Thanh mai trúc mã, tiên lộ quyến lữ, đạo cơ bị hủy, sư bá chết thảm...
Nhờ vào "lần đầu tiên chế tác truyện tranh" trong Thánh Mẫu Cung, năng lực kể chuyện xưa của Lý Trường Thọ lúc này cũng tới tăng lên mấy cái bậc thang.
Vân Tiêu ngồi nghe cũng có một chút nhập thần, nghe nói Hoàn Giang Vũ hương tiêu ngọc vẫn ở dưới độc chướng tại Bắc Châu, cũng là liên tục tiếc hận.
"Sinh linh Hậu Thiên tu hành thật sự không dễ, vốn là có rất nhiều đau khổ, đi kèm với lòng người hiểm ác."
Lý Trường Thọ: Kỳ thật cũng không quá khó khăn...
Đây là về cá nhân hắn.
"Ta cảm thấy sư phụ mới thảm!" Lý Trường Thọ cảm khái không thôi: "Vốn là mầm tiên có tư chất không tệ, lại bị kẻ xấu tính kế, đạo cơ bị hủy, cơ hồ hồn phi phách tán ở dưới thiên kiếp, lại đau khổ ngàn năm ở trong môn. Lúc sư phụ độ kiếp ta chưa thành tiên, chỉ có thể đưa ra hạ sách này, dùng độc đan để cho sư phụ binh giải hóa thành Trọc Tiên. Việc này nghĩ đến cũng có một chút tiếc nuối, nếu lúc ấy sư phụ không vội mà đột phá, ta có thể khuyên sư phụ chờ thêm trăm năm...trên đời tóm lại là khó có sự tình thập toàn thập mỹ, xác thực không nên suy nghĩ nhiều, cầu nhiều."
Vân Tiêu lại hỏi: "Lúc ấy vì sao sư tôn nóng lòng đột phá?"
"Một là áp lực bên ngoài, sư phụ bị đệ tử cùng thời kỳ bỏ rơi thực sự quá xa. Hai là sư phụ tự sa ngã ngàn năm, trong đáy lòng sớm đã từ bỏ thời cơ thành tiên, chịu chết đối với sư phụ mà nói chính là giải thoát."
Lý Trường Thọ nhìn chăm chú đầu ngón tay, nói: "Ta không phải là sư phụ, không biết trong đáy lòng sư phụ là giày vò bực nào, cho nên cũng không dám khuyên sư phụ chờ thêm trăm năm. Mặc dù cùng là người, lại thực sự khó đồng cảm."
"Hóa ra là như vậy!" Vân Tiêu ôn nhu nói: "Có mấy lời cần phải nói ra, đừng có buồn bực ở trong lòng. Ta vốn là nghe nói ngươi bị Dao Trì Vương Mẫu phạt lôi tiên, cho nên tìm ngươi thăm hỏi, chưa từng nghĩ lại gặp cảnh ngươi bị sư tôn thuyết giáo...trong đáy lòng nếu có buồn bực, có thể nói với ta."
"Chuyện đó cũng không phải là đả kích..." Lý Trường Thọ vốn muốn trả lời như vậy, dù sao thì một chút chuyện này xác thực cũng không tính là gì, ngay cả một khúc nhạc đệm trên con đường tu hành cũng không được tính.
Nhưng hắn cười thầm trong lòng, thấy biểu tình nghiêm túc lại có một chút chờ mong của Vân Tiêu, không hiểu sao nổi lên...
Một chút mưu kế.
Hắn lộ ra sắc mặt ngưng trọng gật đầu, nói: "Có thể là bởi vì hành trình quá suôn sẻ, bị sư phụ không rõ chân tướng răn dạy như vậy...ài, chuyện Thiên Đình này cũng không có cách nào, đã đáp ứng Ngọc Đế bệ hạ giữ bí mật, tự nhiên không thể nói với Vương Mẫu nương nương, bị phạt cũng là chuyện đương nhiên. Gần đây xác thực có quá nhiều áp lực."
"Ta nên giúp ngươi làm dịu như thế nào?" Vân Tiêu nói xong, môi mỏng nhếch lên, gương mặt có một cái chớp mắt ửng đỏ: "Ta cũng không am hiểu múa."
Lý Trường Thọ nhìn vị tiên tử áo trắng xuất trần tuyệt thế lại bị chính mình cứng rắn kéo về phàm trần trước mắt này, tóc xanh của nàng như suối, mắt uẩn sao trời, giống như tiên nhưỡng thơm nhất trên đời, vẻn vẹn chẳng qua là lần đầu ngửi thấy, tâm thần đã say.
Lý Trường Thọ vốn dĩ muốn nhân cơ hội trêu chọc, trong đáy lòng không hiểu ra sao liền nhiều hơn mấy phần cảm giác tội ác.
Đại năng Hồng Hoang pháp lực cao cường như thế, hiếm khi có thể chủ động quan tâm chính mình như thế, trọng yếu nhất, vẫn là tín nhiệm chính mình như vậy!
Chính mình còn muốn gạt người không biết nhảy múa tiến hành nhảy múa!
Lý Trường Thọ, ngươi có còn là người hay không!
"Kỳ thật cũng không có việc gì." Lý Trường Thọ mỉm cười nói xong, trong mắt tràn đầy thành khẩn: "Đều không phải là đại sự gì."
Vân Tiêu...lại là không tin.
Nàng nhìn về phía ghế dài dưới lan can đình nghỉ mát, chủ động lướt tới, ngồi ở một mặt, ôn nhu nói: "Trước đây lúc Tam muội vì bị bình cảnh vây khốn, không có cách nào đột phá trong mấy nguyên hội, đã từng lo lắng sầu lo một hồi lâu, ta liền trấn an nàng buông lỏng tâm thần, ngươi có muốn thử không?"
"Ừm..."
Thử liền thử!
"Nằm xuống..."
Nằm!
Lý Trường Thọ chấn động tinh thần, nhìn về phía ghế dài Vân Tiêu dùng bàn tay vỗ nhẹ, lại nhìn về phía bộ dáng nàng có một chút đỏ mặt, lại ra vẻ trấn định.
Vân Tiêu hơi cúi đầu nhìn về phía bên cạnh, nói khẽ: "Đừng có nhăn nhó như vậy..."
Lý Trường Thọ cũng có một chút không rõ ràng cho lắm, theo lời đi tới, trước tiên ngồi ở một bên, sau đó nằm xuống ở bên cạnh nàng, băng tóc đặt ở bên trên váy nàng.
"Như vậy sao?"
Sinh linh tiên thiên đều là an ủi người như vậy? Ngồi ở bên cạnh kể cho mình một câu chuyện xưa?
"Lại gần thêm một chút."
Hả?
Lý Trường Thọ còn chưa kịp làm ra phản ứng, liền cảm thấy đầu mình bị ngón tay của Vân Tiêu chạm vào, khi hắn vô thức ngẩng đầu và ngả người ra sau, thì đầu của hắn đã gối trên đùi của nàng rồi.
Đôi bàn tay kia nhẹ nhàng đè lên trên đỉnh đầu hắn, từng tia từng tia khí tức lạnh lẽo quán chú toàn thân, chải mái tóc của hắn, trong miệng thật đúng là ngâm nga một đoạn ca dao.
Chuyện này...
Đây hẳn chính là tất sát kỹ trong truyền thuyết, gối, gối đùi?
Mặc dù nơi này là thế giới Hồng Hoang, mặc dù Lý Trường Thọ cũng coi là tiểu nhân vật số một, có một chút ít thần quyền tại Thiên Đình, có một chút ít lực ảnh hưởng tại Đạo Môn.
Nhưng vào giờ khắc này, hắn thật sự muốn hét lên những lời khen ở kiếp trước.
Vân Tiêu!
Là tuyệt nhất!
...
Chạng vạng tối, Lý Trường Thọ cưỡi mây trở về Tiểu Quỳnh Phong từ sơn môn, thần thanh khí sảng, hai mắt tràn đầy thần quang.
Hắn đi dạo nửa vòng ở trên núi, đi đến phòng bài bạc nhìn một chút sư tổ sư thúc đang uống rượu, lại đi nhà tranh thăm sư muội thể ngộ đại đạo, cùng với sư phụ đã bắt đầu bế quan.
Cuối cùng, ngâm nga làn điệu «tương tư», đi vào bên trong vườn linh thú, quyết định tìm một con linh thú làm thịt nhắm rượu, chúc mừng mình sẽ không phải lo lắng về những việc nhỏ rườm rà của Thiên Đình trong năm mươi năm tới.
"Biểu huynh đã tới!"
Hùng Linh Lỵ ném đi một con mãnh thú nuôi trong nhà vác trên vai, vỗ vỗ bàn tay lớn nghênh đón.
"Ừm." Lý Trường Thọ mỉm cười đáp ứng, chắp tay đi ở bên trên đường nhỏ vườn linh thú, chóp mũi ngâm nga làn điệu như có như không kia.
Hùng Linh Lỵ nháy mắt mấy cái, như là gặp quỷ.
Như thế nào đột nhiên cảm thấy Hải Thần đại nhân, hơi có một chút...phong tao như vậy?