Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 661 - Chương 661. Cười Không Nổi

Chương 661. Cười không nổi Chương 661. Cười không nổi

Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy trên không vương đô Hồng Lâm Quốc, hiện ra một đầu Giao Long màu xanh vết thương chồng chất!

Giao Long bay thẳng lên trời gào thét, dường như muốn phóng lên tận trời, nhưng thân hình cấp tốc vỡ nát, trong thân thể lại trống rỗng, trộn lẫn với một ít tro tàn màu đen...

Khí vận Hồng Lâm Quốc, đã sụp đổ!

...

"Huyền Nhã... Huyền Nhã?"

Hữu Cầm Huyền Nhã bị ánh sao trên bầu trời mê hoặc, quay đầu lại, trầm giọng nói: "Sư bá, sư thúc."

Tửu Cửu cõng hồ lô lớn, một thân áo gai đoản sam váy ngắn, nhảy tới từ trên đám mây bên cạnh.

Tửu Cửu vốn định "hổ đói vồ mồi", cười đùa một phen cùng với Hữu Cầm Huyền Nhã, nhưng lại nghĩ đến điều gì, kịp thời phanh lại ở trước mặt Hữu Cầm Huyền Nhã, cười hì hì một tiếng, nâng tay lên thuận thế gãi đầu một cái.

Nghe được tin tức Hồng Lâm Quốc xảy ra chuyện, Tửu Cửu liền chủ động đuổi theo từ Tiểu Quỳnh Phong, muốn động viên Hữu Cầm Huyền Nhã một chút...

Sau khi bước vào tiên môn liền thoát ly khỏi phàm trần, không nên dính dáng quá nhiều.

Nhưng tình hình của Hữu Cầm Huyền Nhã có một chút đặc thù, nàng vừa là công chúa Hồng Lâm Quốc, lại là đệ tử thủ tịch Độ Tiên Môn, mà Hồng Lâm Quốc lại là "mỏ vàng" của Độ Tiên Môn...

Điều này sẽ đưa đến, tình cảnh của Hữu Cầm Huyền Nhã lúc này thập phần vi diệu, vi diệu đến mức Tửu Cửu cũng không biết nên thuyết phục như thế nào, chỉ có thể mời Đại sư tỷ của chính mình tới, hỗ trợ an ủi Hữu Cầm Huyền Nhã một chút.

Bên cạnh, Tửu Y Y váy tím bồng bềnh đang rút kiếm đi tới.

Tửu Y Y lộ ra nụ cười ôn nhu, tiến về phía trước nói đối với Hữu Cầm Huyền Nhã: "Huyền Nhã, thế nhưng là đang mong nhớ thân nhân trong nhà?"

Hữu Cầm Huyền Nhã hơi khẽ mím môi, nhẹ nhàng gật đầu, gương mặt xinh đẹp thanh lãnh kia toát ra một chút cảm xúc, là lo lắng cùng với thấp thỏm.

Nhưng tiếp đó, Hữu Cầm Huyền Nhã lại cúi đầu nói: "Lúc lên núi vốn là đã quên mất đủ loại phàm tục, lúc này phàm tâm của đệ tử chưa định..."

"Huyền Nhã ngốc." Tửu Cửu tiến tới từ bên ạnh, ôm lấy Hữu Cầm Huyền Nhã từ sau lưng, dụi trán vào làn da lộ ra sau chiếc váy màu lam băng của Hữu Cầm Huyền Nhã.

"Ai còn có thể thật sự mặc kệ cha mẹ ruột của chính mình, chỉ bất quá cha mẹ của ngươi, khác biệt cùng với cha mẹ người khác mà thôi."

"Sư thúc..."

"Chà, Huyền Nhã ôm thật mềm, hì hì...cười một cái, nhanh cười một cái cho bản sư thúc!"

Gương mặt xinh đẹp của Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức đỏ lên, vội vàng ngăn cản đôi tay nhỏ tác quái kia của Tửu Cửu, lại là thật sự cười không nổi...

"Tiểu Cửu ngươi đừng có làm rộn! Huyền Nhã ngươi đừng có để ý, nàng uống rượu quá nhiều, điên điên khùng khùng!"

Tửu Y Y kịp thời lấy ra uy nghiêm của Đại sư tỷ, lôi Tửu Cửu ra từ sau lưng Hữu Cầm Huyền Nhã, cứng rắn kéo Tửu Cửu rời khỏi nơi đây, thu hút sự chú ý và nụ cười của chúng tiên Độ Tiên Môn xung quanh.

Lại có mấy vị Tiên Nhân bên trong môn phái lần lượt đi tới, ấm giọng căn dặn vài câu đối với Hữu Cầm Huyền Nhã, bảo nàng không cần lo lắng quá mức, bên trong môn phái tự nhiên sẽ không mặc kệ việc này.

Hữu Cầm Huyền Nhã ứng đối vài câu, cuối cùng cũng được nhàn rỗi, ngồi xếp bằng ở trên mây của chính mình.

Người bên cạnh cũng liền thức thời, không còn tới quấy rầy.

Hữu Cầm Huyền Nhã lấy ra một quả trứng gà bị tiên lực bao bọc từ trong ngực, nhìn gương mặt tươi cười đơn giản vẽ trên trứng gà, bên trong con ngươi tràn đầy kiên định.

"Trường Thọ sư huynh...ta nhất định sẽ xử lý tốt việc này. "

Sau đó, quả trứng gà kia được cẩn thận thu vào, Hữu Cầm Huyền Nhã đặt hộp kiếm nằm ngang trên váy, nhắm mắt ngưng thần, điều chỉnh trạng thái của chính mình đến tốt nhất.

Sự tình Hồng Lâm Quốc, nàng không đi toàn lực ứng phó, còn có thể yêu cầu người nào...

Hưu! Một tiếng xé gió gấp rút, đột nhiên phá vỡ đêm tối tĩnh mịch, đám mây trôi về phía nam này trở nên huyên náo.

Một vị thái thượng trưởng lão tiếp nhận khối ngọc phù truyền tin bay tới từ phía nam này, mở ngọc phù ra cẩn thận đọc một lần, sắc mặt lập tức có một chút âm trầm.

"Sư bá, làm sao vậy?"

"Quân địch xâm nhập, quốc đô Hồng Lâm Quốc đã bị công phá, tiên sĩ Hồng Lâm Quốc tan tác, đối phương đã bức thẳng đến Hoàng Cung."

Chúng tiên Độ Tiên Môn lập tức thay đổi sắc mặt, Hữu Cầm Huyền Nhã càng là bỗng nhiên đứng dậy, khuôn mặt có một chút tái nhợt, nhưng trong mắt cũng không có quá nhiều bối rối.

Có trưởng lão hô: "Huyền Nhã..."

"Đệ tử không sao." Hữu Cầm Huyền Nhã ôm quyền cúi đầu, bím tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng lắc lư: "Đệ tử nghe theo an bài bên trong môn phái, cũng xin môn phái vào lúc hạ quyết đoán, chớ có cân nhắc thân phận phàm trần của đệ tử!"

"Tốt." Vị thái thượng trưởng lão kia nói: "Hồng Lâm Quốc nhận sự che chở của Độ Tiên Môn chúng ta, nếu bỏ mặc Hồng Lâm Quốc, thanh danh của Độ Tiên Môn chẳng lẽ không phải sẽ mất hết? Một nửa Thiên Tiên toàn lực tiến đến vương đô gấp rút tiếp viện! Cần phải bảo hộ Hữu Cầm quốc chủ của Hồng Lâm Quốc!"

Lập tức có mười vị Thiên Tiên bên trong môn phái đứng dậy, thoát ly khỏi chúng tiên Độ Tiên Môn, hóa thành đạo đạo lưu quang, bắn nhanh về phương nam.

Trong đôi mắt đẹp của Hữu Cầm Huyền Nhã mang theo vài phần bất an, do dự đôi chút, vẫn là tiến về phía trước nói một câu: "Đệ tử xin tiến đến chi viện trước một bước!"

Tửu Cửu lập tức nhảy ra ngoài: "Ta sẽ đi cùng với Huyền Nhã!"

"Ta cũng đi." Tửu Y Y rút kiếm đi đến, nhìn vị trưởng lão Độ Tiên Môn chủ sự rõ ràng có một chút do dự kia: "Lúc này nếu để cho Huyền Nhã ở phía sau nhìn, sẽ khó tránh khỏi có một chút quá mức tàn nhẫn, ta cùng với Tiểu Cửu tự nhiên sẽ toàn lực bảo hộ sự an toàn của nàng."

"Như thế, bần đạo cũng sẽ đi cùng với các ngươi." Một vị lão bà đứng dậy, đây là một vị thái thượng trưởng lão bên trong môn phái, đạo cảnh cảnh giới Thiên Tiên hậu kỳ.

Thấy thế, mấy vị trưởng lão khác cũng thuận thế đáp ứng, căn dặn các nàng hành sự cẩn thận.

Tửu Cửu ném hồ lô lớn trên lưng ra ngoài, hồ lô đón gió mà lớn dần, đảo mắt liền hóa thành hồ lô dài ba trượng, Tửu Y Y, Hữu Cầm Huyền Nhã cùng với vị lão bà này cấp tốc nhảy lên hồ lô.

Tửu Cửu xếp bằng ở miệng hồ lô, hai tay cùng nổi lên kiếm chỉ, đầu ngón tay có hai đoàn ánh sáng nhạt lấp lóe, lúc run run lúc nhanh như huyễn ảnh, bóp ra pháp quyết phức tạp.

"Tật!"

Tửu Cửu quát nhẹ một tiếng, hồ lô lớn lao nhanh về phương nam. Bởi vì cất bước quá mạnh, suýt nữa quăng ba vị Tiên Nhân ở trên lưng hồ lô ra.

Bên trên hồ lô, Hữu Cầm Huyền Nhã đứng ngồi không yên.

Trong đáy lòng nàng đột nhiên siết chặt, giống như là chuyện lớn có liên quan tới bản thân, đang phát sinh ngay vào giờ phút này.

"Mẫu thân..." Hữu Cầm Huyền Nhã đưa tay che mặt dây chuyền trên ngực, ép buộc chính mình tỉnh táo lại.

Vào giờ phút này ngoại trừ tỉnh táo, cảm xúc dư thừa đều chỉ có thể tạo ra tác dụng mặt trái.

Như thế, hồ lô lớn bay nhanh hơn nửa canh giờ, lão bà phía sau kia đột nhiên lên tiếng hô: "Tiểu Cửu, giảm tốc độ một chút, ba ngàn dặm phía trước đang có đấu pháp!"

Bình Luận (0)
Comment