Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 667 - Chương 667. Bằng Chứng

Chương 667. Bằng chứng Chương 667. Bằng chứng

Ý thức của Hữu Cầm Huyền Nhã dần dần mơ hồ, ngự kiếm thuật đã khắc vào cốt tủy, uy lực đang dần dần giảm xuống, trong đáy lòng hiện ra một vài hình ảnh, những hình ảnh này không ngừng chồng lên nhau, chỉ còn một cái hình bóng.

Hắn đứng ở bên trong quang ảnh mơ hồ, đang ấm giọng tự nhủ, nói...

"Có loại tồn tại như sư muội ngươi, mới có thể tùy thời nhắc nhở ta, chiếu sáng ta."

"Sư muội ngươi xem lời thề Thiên Đạo này, vi huynh viết có lưu loát hay không?"

"Xưa nay ta sợ phiền phức, cũng không muốn bị người khác chú ý quá mức, càng không muốn rắc rối dính lên người."

"Cách đây vài năm, đột nhiên có triệu chứng co giật sau khi nữ tử chạm vào người."

"Tiểu Quỳnh Phong, Lý Trường Thọ, Hóa Thần cấp chín..."

Sư huynh, bảo trọng.

Lúc trước ở trên sườn núi, nàng vốn là muốn nói mấy chữ này, nhưng trái tim lại run rẩy không nói ra được.

Tiên lực bị rút sạch...

Lực lượng nguyên thần đã gần như hao hết, tiên quang trên phi kiếm đã bắt đầu nhẹ nhàng lấp lóe.

Cảm giác suy yếu, cảm giác mệt mỏi, cảm giác sợ hãi lúc đối mặt với tử vong không có cách nào tránh khỏi, lại đều bị đạo tâm kiên cố của nàng ngăn cản ở bên ngoài.

Ta không hối hận, không oán, không căm hận, không tiếc nuối.

Hữu Cầm Huyền Nhã chậm rãi nhắm hai mắt lại, nguyên thần có một chút rung động, một tia ngọn lửa xuất hiện ở trung tâm nguyên thần, đã là muốn đốt hết chân linh của chính mình, chỉ cầu bảo vệ nơi đây thêm chốc lát.

Nàng là thủ tịch đệ tử Độ Tiên Môn, là đệ tử mà sư phụ vẫn lấy làm kiêu ngạo.

Cho dù chết ở chỗ này, cũng không muốn hồn phách rơi vào trong tay người khác, để tránh tiên môn vì thế mà chịu nhục.

Sư phụ, thật xin lỗi, đồ nhi đã cô phụ mong đợi của ngài...

Đông!

Đông, đông, đông...

Hữu Cầm Huyền Nhã không khỏi ngẩn ra, hai mắt gần như tái nhợt của nàng, cúi đầu nhìn về phía chị dâu chỉ từng gặp một lần ở bên cạnh.

Không biết lấy khí lực ở đâu ra, Hữu Cầm Huyền Nhã đưa tay phải ta, bao trùm phần bụng có một chút hở ra của nữ tử trẻ tuổi.

Là, là nhịp tim đang đập...

Ngón tay của Hữu Cầm Huyền Nhã run rẩy, vành mắt đột nhiên đỏ lên, nước mắt như trân châu vỡ vụn, khàn giọng hỏi: "Vì cái gì...vì cái gì..."

Câu hỏi lặp đi lặp lại.

Nữ tử trẻ tuổi vốn đang một mực căng thẳng, vào giờ phút này cũng đưa tay bịt miệng mũi, nghẹn ngào khóc ồ lên.

"Vì sao lại như vậy?" Hữu Cầm Huyền Nhã hô hấp có một chút không thoải mái, suýt chút nữa mất khí lực ngã xuống đất.

Đinh, đinh đinh...

Từng thanh từng thanh phi kiếm rơi trên mặt đất, đã là u ám không sáng.

Đạo đạo bóng đen chậm rãi tới gần, mà những con độc trùng kia, lại hội tụ ở giữa không trung, giống như một tảng đá, treo lơ lửng trên đầu Hữu Cầm Huyền Nhã.

Nữ tử đeo mặt nạn trên không trung đang cười càn rỡ, bấm ngón tay, đám độc trùng kia hung hăng đập xuống...

Hữu Cầm Huyền Nhã từ từ nhắm hai mắt, tay trái nắm chặt mặt dây chuyền kia, bờ môi run rẩy, phát ra tiếng la yếu ớt...

"Giúp ta..."

Ông! Một vệt ánh vàng đột nhiên phóng lên tận trời, lấy Hữu Cầm Huyền Nhã làm tâm điểm, bao phủ phạm vi đường kính mười trượng!

Độc trùng đập xuống bị ánh vàng này hòa tan trong nháy mắt, mà ánh vàng này thì xuyên thấu sương mù nồng đậm, đâm xuyên bầu trời đêm!

Hữu Cầm Huyền Nhã nhắm chặt hai mắt, quỳ xuống ngồi ở nơi đó, hai tay cầm mặt dây chuyền ngọc bích, dùng chút sức lực cuối cùng hét lên: "Giúp ta! Giúp ta cứu nàng...sư huynh!"

Ánh vàng xung quanh dường như yên lặng trong chốc lát, chỉ còn lại tiếng khóc của nàng.

Một đạo coi như thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi, chẳng biết lúc nào xuất hiện tại Hữu Cầm Huyền Nhã bên người, người mặc Bách Phàm Điện có thể dẫn tới đạo bào màu lam đậm, tóc dài đơn giản buộc lên, cúi đầu nhìn chăm chú vào trước mặt chuyện này mảnh mai lại chật vật thân ảnh.

"Ta ở đây."

Thân thể của Hữu Cầm Huyền Nhã run rẩy, có một chút kinh ngạc quay đầu nhìn lại, đã thấy một bàn tay lớn ập đến, trực tiếp nhét mấy viên đan dược vào trong miệng nàng.

"Ô, ô ô ô!"

Lý Trường Thọ ngửa đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt đảo qua các nơi, từng tấm phù lục bay ra từ bên trong ánh vàng, những phù lục này đảo mắt đã là che kín bầu trời, không biết mấy ngàn hay là mấy vạn...

Tiếng nói của Lý Trường Thọ vang lên ở trong thành ngoài thành: "Không muốn chết thì tự phong tu vi, đả tọa tại chỗ."

Vừa dứt lời, Lý Trường Thọ nhìn về phía nữ tử mang theo mặt nạ bên ngoài ánh vàng kia, khóe miệng nhẹ nhàng co quắp mấy lần.

"Ngoại trừ ngươi."

Kịch chiến cùng với một đám Chân Tiên, mấy vị Thiên Tiên, một đống Luyện Khí Sĩ dưới Chân Tiên này, tổng kết lại cũng chỉ có một câu: "Các ngươi đã ngã xuống trước khi ta dùng sức."

Đợi Kim Quang đại trận thu liễm, Lý Trường Thọ lẳng lặng đứng ở trước người Hữu Cầm Huyền Nhã, cùng với mẫu thân, chị dâu, đông đảo di nương của Hữu Cầm Huyền Nhã, tính toán trình tự kế tiếp trong đáy lòng.

Dùng các loại thân phận người qua đường Hải Thần, Thuỷ Thần, Nhân Giáo Tiểu Pháp Sư, chơi ở bên ngoài lâu như vậy! Rốt cuộc, thân phận bản thể "môn nhân Độ Tiên Môn Tiểu Quỳnh Phong bình thường Lý Trường Thọ" của chính mình, cũng có cơ hội ra sân, chính thức xuất đạo tại võ đài lớn Hồng Hoang!

Đây có vẻ là một bước đi mạo hiểm, trên thực tế đã là ứng đối ổn thỏa nhất Lý Trường Thọ thuận thế làm ra.

Sự tình hai bộ lạc lớn xâm lấn Hồng Lâm Quốc, nếu thật sự có người âm thầm bố cục thăm dò Độ Tiên Môn, như vậy nguyên nhân có khả năng nhất, chính là lai lịch của chính mình đã sắp bại lộ, đối phương đang nghĩ cách xác nhận lần cuối...

Lúc này chỉ có binh hành hiểm chiêu (ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế), thử xem có thể đưa "Thuỷ Thần Thiên Đình" từ bên trong tiên tông Nhân Giáo đi ra ngoài hay không.

Nếu có thể thành công, tự nhiên là chuyện tốt, chính mình còn có thể tiếp tục tự tại tu hành tại sơn môn.

Nếu như không thành thì tình hình cũng không tệ hơn hiện tại, có thể chắc chắn rằng lai lịch của mình đã bị lộ, kịp thời chuyển từ Độ Tiên Môn đến Thiên Đình trốn tránh...

Vì vậy, không có cái gọi là thành công hay thất bại.

Tất nhiên, có thể bất động vẫn nên tận lực bất động, cách Thánh Nhân lão gia quá gần, chưa hẳn đã là chuyện tốt.

Để hoàn thành cảnh tiếp theo này, Lý Trường Thọ đứng ở trước mặt Hữu Cầm Huyền Nhã vào lúc này, nơi đây, chính là bản thể của hắn vừa mới độn pháp chạy đến.

Tiện thể nhắc đến, vào thời điểm bản thể của hắn độn đến, còn vượt qua một đám cao thủ Độ Tiên Môn ở giữa đường.

Bản thể biểu diễn vào thời khắc này, mới là tính kế vạn vô nhất thất nhất!

Mặc dù bản thân chuyện này liền gánh chịu một ít nguy hiểm, dù sao thì không có Tháp đại gia, đi ra ngoài cũng rất không quen...

Sau đó chỉ cần người tính kế phía sau hiện thân, hoặc là tìm được cơ hội thích hợp, để cho Thuỷ Thần Đạo Nhân Giấy hiện thân, lại nhất tâm nhị dụng, từ các phương diện khí tức, tính cách, đạo vận, tiến hành phân rõ Thuỷ Thần cùng với đệ tử Độ Tiên Môn Lý Trường Thọ, liền có thể tạo thành【bằng chứng về sự hiện diện】.

Bình Luận (0)
Comment