Triệu Công Minh cười khổ, nhìn ly rượu trước mặt, nói: "Lão ca ta hiện tại cũng không biết nên nói với ngươi như thế nào, nhưng ta và Kim Quang sư muội...xác thực không thích hợp làm đạo lữ. Việc này truyền đi, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Kim Quang sư muội. Ài —— "
Khổng Tuyên nói: "Sao phải để ý lời nói của người khác? Sinh linh chúng ta, tu hành lĩnh hội đại đạo mới là chuyện đúng đắn."
"Lời nói của đạo hữu có một chút không đúng lắm, ai có thể hoàn toàn không để ý đến lời chỉ trích của người khác." Lý Trường Thọ chen vào: "Nếu có người truyền ra tin tức giả Huyền Đô sư huynh kết thành đạo lữ cùng với một vị tiên tử nào đó..."
"Hừ!" Khổng Tuyên lãnh đạm nói: "Ta xem ai dám tung tin đồn nhảm sinh sự ở phía sau! Nhất định không thể để cho hắn sống!"
"Đấy, chính là như vậy!" Lý Trường Thọ chắp hai tay lại: "Lão ca để ý, là đồng môn trên dưới Tiệt Giáo sẽ đối đãi với việc này như thế nào, cũng tương tự như Khổng Tuyên đạo hữu quan tâm Huyền Đô sư huynh. Bất quá là người bất đồng, sự tình bất đồng, trình độ chú ý của từng người có một chút khác biệt mà thôi."
Khổng Tuyên giống như có điều suy nghĩ, rất nhanh liền hiểu rõ gật đầu, cười nói: "Đúng là kiến thức của ta nông cạn."
Triệu Công Minh đắc ý nói: "Nếu nói đến cách đối nhân xử thế, đệ tử Đạo Môn không có ai hơn lão đệ!"
Khổng Tuyên cũng rất là tán thành đối với chuyện này, nâng chén cùng uống với Triệu Công Minh.
Lý Trường Thọ: "…"
Đây là lời khen?
Được rồi, tối thiểu vẫn êm tai hơn so với tinh thông lõi đời, cáo già.
Một chén rượu vào trong bụng, Triệu Công Minh mở ra máy hát, nói rõ chi tiết những chuyện phát sinh giữa y cùng với Kim Quang Thánh Mẫu trong những năm ra ngoài du lịch này.
Theo nguyên thoại của Triệu Công Minh mà nói, chính là lúc ở cùng với Kim Quang sư muội...bầu không khí đều hơi là lạ.
Hai người không tìm thấy đề tài thích hợp, đều là dựa vào sự "nhiệt tình" và "chủ động" của Kim Quang Thánh Mẫu đối với Triệu Công Minh, mới có thể duy trì trạng thái thân mật mặt ngoài.
Triệu Công Minh cũng đã thử tìm một số chuyện lý thú để nói chuyện phiếm, nhưng chưa nói được vài câu, liền rơi vào ngưng trệ...
Bọn họ đi đến mấy cái đại thiên thế giới du sơn ngoạn thủy, nếu như gặp được phong cảnh tươi đẹp liền ở lại một chút thời gian, vừa đi vừa nghỉ như thế, kết quả cuối cùng lại là...
"Tâm cảnh không hiểu sao có một chút mệt mỏi." Triệu Công Minh vuốt râu lắc đầu: "Ta và Kim Quang sư muội thử tách ra mấy tháng, xem lẫn nhau phải chăng có chuyện muốn bày tỏ, nhưng khi gặp lại, lúc nói chuyện vẫn là không khỏi có mấy phần xấu hổ."
Triệu Công Minh thở dài, thấp giọng nói: "Luôn cảm thấy, ở chung cùng với Kim Quang sư muội, còn không nhẹ nhõm vui vẻ bằng ở chung với lão đệ ngươi."
Lý Trường Thọ yên lặng bưng ghế lên, xê dịch sang bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Lão ca xin tự trọng."
"Hừ! Ta là đang so sánh!" Triệu Công Minh cười mắng vài tiếng.
Khổng Tuyên ở bên cạnh nghiêng đầu, buồn bực nói: "Đây là ý gì? Tại sao lại phải tự trọng?"
"Ha ha ha!" Triệu Công Minh buồn cười đến mức vuốt râu cười to, giải thích vài câu đơn giản về truyền thuyết "thuần dương đạo nhân" và "trùng dương đạo nhân" lưu truyền trong Hồng Hoang.
Khổng Tuyên được mở rộng tầm mắt, lại không biết bình luận như thế nào.
Lý Trường Thọ cười nói: "Lúc này lão ca có biết, chính mình thích nữ tử nào?"
"Biết." Triệu Công Minh cười nói: "Bản thân ta là không cần đạo lữ, bây giờ đạo tâm bị nhiễu loạn, đã là nhất định phải độ tình kiếp một lần. Nếu nhất định phải có đạo lữ, ta hi vọng nàng có thể ôn nhu như Nhị muội, không có uy nghiêm như Nhị muội, thông minh như Tam muội, nhưng đừng có nghịch ngợm như Tam muội. Nàng không phải từ bỏ bất cứ thứ gì vì ta, và ta cũng không phải vì nàng mà thay đổi tính tình, trò chuyện với nhau không cần tận lực, nhìn nhau cười một tiếng trong lòng liền vui vẻ. Tốt nhất là có tu vi đạo cảnh gần với ta, như thế cũng có thể lý giải lẫn nhau, không có chuyện gì nói thì có thể nói một chút về đại đạo..."
Lý Trường Thọ cầm đũa ngọc gắp hai cọng rau xanh, đặt ở trong mâm trước mặt Triệu Công Minh, dặn dò: "Đừng chỉ uống rượu, ăn một chút đồ ăn đi, nếu không sẽ say đó."
"Mà thôi." Triệu Công Minh lắc đầu: "Nữ tử như vậy cũng xác thực quá khó tìm."
Lý Trường Thọ cong khóe miệng lên, nữ tử như vậy, Tiệt Giáo không phải có mấy vị...
Khổng Tuyên không nhịn được cảm khái: "Sau khi phân chia âm dương, thật sự quá phiền toái."
"Nhưng cũng bởi vì như vậy." Lý Trường Thọ cười nói: "Còn đường tu đạo tìm chân lý, cũng trở nên đầy màu sắc và thú vị hơn."
Khổng Tuyên hỏi lại: "Chuyện yêu đương giữa nam và nữ, có liên quan gì với đạo?"
Lý Trường Thọ nói: "Một chữ tình này, từ trong bản chất, có thể mượn để củng cố bản ngã, ngăn cản sự diệt vong của đạo."
"Không trảm bản ngã, chỉ sợ rất khó thành đạo chân chính."
"Nếu thành đạo chính là từ bỏ tâm trí và bản chất của mình, cần gì phải siêu thoát?" Lý Trường Thọ cũng giống như là mở ra máy hát, quay chung quanh việc này chậm rãi nói: "Tính tình nếu như mất, lời nói cử chỉ đều gần với đạo, đó bất quá là biến thành khôi lỗi của đạo, sao có thể xưng là thành đạo? Nếu có sinh linh hỏi: "Ta vì chuyện gì mà tìm thành đạo chân chính?" Chúng ta tóm lại cũng không thể trả lời, là vì thành đạo mà tìm thành đạo. Thành đạo, là để không bị câu thúc, là không gì có thể tổn thương, nếu bản tâm không còn, sao phải cầu điều này? Cho nên, thành đạo là không bị đạo đồng hóa, không bị lẫn giữa đạo, không còn bị đạo vây khốn. Điển tịch Đạo Môn có lời, tam thi là bản ngã thiện ác, nhưng bản ngã thi không phải là chém ra đến, mà là như quần áo bình thường thoát ra. Cởi xuống chính là hư và ngụy, những gì còn lại là chính là bản và thật, đây mới là Trảm Tam Thi siêu thoát. Nói đến việc này, nhược tâm thực chất vẫn còn giữ lại một phần tình niệm, một phần mong nhớ, có lẽ vào lúc chính mình sắp lạc ở trong đại đạo, có thể đạt được một phần chỉ dẫn trở về bản tính. Đây chung quy là chuyện tốt, cũng không phải là không có liên quan cùng với tu đạo."
"Để ta cẩn thận ngẫm nghĩ một phen." Khổng Tuyên chậm rãi gật đầu, ngồi ở kia cẩn thận suy tư.
Triệu Công Minh ở bên cạnh trầm ngâm đôi chút, hỏi: "Đây là đọc ở trên điển tịch nào, sao lão ca ta chưa từng thấy? Còn có, lão đệ ngươi đột nhiên nói chuyện nghiêm túc như vậy, lão ca quả thực có một chút không quen."
Lý Trường Thọ: "…"
Nhất định phải phá đám mới chịu sao!
Đây bất quá là vì nhắc nhở Khổng Tuyên, chuyện nam nữ cũng không phải là không cần thiết một chút nào, trước khi tu hỗn độn thể đến cuối cùng, sẽ rất dễ dàng trở thành "khôi lỗi của đại đạo", đánh mất bản ngã.
Nhưng nếu trong đáy lòng có lo lắng bên ngoài đạo, liền có thể chống cự đại đạo xâm nhập đối với bản thân tốt hơn.
Quả thực là suy nghĩ nát óc vì sư huynh hậu viện Động Suất Cung nào đó!
Lý Trường Thọ đột nhiên nghĩ đến điều gì, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc hỏi: "Lão ca, ngươi cùng với Kim Quang Thánh Mẫu đã tiến hành đến một bước nào rồi?"