Bảy vị cao thủ đều cảnh giác, lúc này Vân Tiêu tiên tử biết được nhiều tin tức nhất, ngược lại là bình tĩnh nhất.
Cởi bỏ bốn mươi chín lớp cấm chế, bước vào ranh giới hồ nước mắt, lại đi qua sương mù dày đặc, bọn họ thấy được bóng lưng Lý Trường Thọ xếp bằng ở trung tâm hồ.
Đại Pháp Sư dặn dò: "Chúng ta đi qua đi, nằm ở nơi đó, chính là một trong thất tình lục dục, đau khổ."
Khuôn mặt của các cao thủ vô cùng nghiêm túc, cưỡi mây chạy tới phía sau Lý Trường Thọ.
Lúc này Lý Trường Thọ cũng là cố ý thử nghiệm, xem lực thừa nhận của bảy vị cao thủ đối với thất tình lục dục như thế nào.
Vào lúc bọn họ sắp chạy đến, hắn chủ động mở miệng, nói với Tiểu Khổ nằm sấp ở phía đối diện: "Nương nương, ngài thật sự không muốn dậy sao? Ta đã mời chư vị sư huynh sư tỷ tới, coi như nhấc, ngày hôm nay cũng muốn nhấc ngươi lên..."
"Đứng lên lại có thể làm cái gì? Nhấc ta đi qua, lại có thể làm được gì chứ? Hết thảy chung quy cũng chỉ là hư vô mà thôi, vì sao nhất định phải làm ra giãy dụa vô dụng? Là như thế, nhiều khi ngươi không thử cố gắng một lần, cũng không biết làm hư sự tình là cảm giác gì...thế nhưng ta van cầu ngươi, đừng tới giày vò ta, đừng cho ta hi vọng lại không ngừng làm cho ta tuyệt vọng."
Tiểu Khổ khe khẽ thở dài, nước mắt tuôn rơi như vỡ òa: "Các ngươi để ý, cuối cùng chẳng qua là một ta khác, nào có để ý tới ta chứ? Tất cả những gì ta có là nước mắt của ta."
Chuyện này...
Trên trán của Lý Trường Thọ nổi gân xanh, cố gắng chịu đựng tác động của nỗi buồn lên đạo tâm của mình, nhanh chóng nghĩ đến một ít chuyện khiến cho chính mình vui vẻ.
Hắn thậm chí có thể cảm giác được một cách rõ ràng, vào lúc Tiểu Khổ mở miệng nói chuyện, một cỗ "công kích bi thương" giống như phong bạo, bộc phát ra tại các nơi trong hồ nước mắt.
"Ài ——"
Nghe được phía sau truyền đến một tiếng thở dài, Đại Pháp Sư rơi vào bên người Lý Trường Thọ, ngẩng đầu nhìn sương mù nơi xa, không biết suy nghĩ cái gì.
Tiếng khóc lóc vang lên, Lý Trường Thọ quay đầu nhìn lại, đã thấy Kim Linh Thánh Mẫu ngày bình thường đều là xụ mặt đưa tay lau khóe mắt, lại cực nhanh xoay người sang chỗ khác.
Vân Tiêu tiên tử có một chút hé miệng, trong mắt mang theo vài phần thương nhớ, mang theo đồng tình nhìn chăm chú vào thân ảnh của Tiểu Khổ.
Triệu Công Minh cùng với Quảng Thành Tử đều không sai biệt nhiều, đều là lộ vẻ mặt mang theo mấy phần rầu rĩ, dường như nhớ tới sự tình phiền lòng.
Đây đều là phản ứng tương đối bình tĩnh...
Vào giờ phút này bình tĩnh nhất, ngược lại là Ngọc Đỉnh Chân Nhân. Vị sư phụ Dương Tiễn Lý Trường Thọ vẫn luôn nhận định là đại lão che giấu này, vào giờ phút này nhìn chăm chú vào Tiểu Khổ, trong mắt mang theo sự ảm đạm.
Kế tiếp...
Đông, hai đầu gối của Thái Ất Chân Nhân đột nhiên chạm đất, trong mắt tràn đầy lệ quang, ngửa đầu hít vào một hơi thật dài.
"Mặc dù rất muốn nhẫn nhịn, nhưng đạo hạnh của bần đạo cuối cùng cũng không đủ...đại sư huynh, ngươi không phải mang bần đạo tới nơi này để mất mặt đó chứ!"
"Ài." Đa Bảo đạo nhân ở bên cạnh yếu ớt than thở, trên khuôn mặt hơi mập mang theo nỗi nhớ và hồi ức nồng đậm.
"Bảo bối, làm sao mà hạnh phúc của chúng ta lại biến mất."
Lý Trường Thọ nghe vậy không khỏi hơi chớp mắt...
Biến mất?
Đó không phải là hạnh phúc? Khi ngài vứt bỏ đạo bào và nội y, lăn lộn trong đống bảo bối.
Ở giữa hồ nước mắt, chín thân ảnh vây quanh ở bên người Tiểu Khổ, từng người ngồi xếp bằng.
Nhân Giáo Huyền Đô Đại Pháp Sư, Lý Trường Thọ.
Xiển Giáo Quảng Thành Tử, Thái Ất Chân Nhân, Ngọc Đỉnh Chân Nhân.
Tiệt Giáo Đa Bảo đạo nhân, Kim Linh Thánh Mẫu, Triệu Công Minh, Vân Tiêu tiên tử.
Chín vị cao thủ Đạo Môn, chín vị đệ tử Thánh Nhân chủ yếu Đạo Môn, vào giờ phút này tụ tập ở dưới mười tám tầng Địa Ngục, tại nơi có khoảng cách không đủ một trượng với hóa thân thất tình lục dục của Hậu Thổ - Tiểu Khổ, chuyên tâm thể hội, cảm thụ...
Tiếng nói chỉ chốc lát trước của Đại Pháp Sư, vẫn vang bên tai bọn họ như cũ:
【 Muốn giao thủ cùng với lực lượng thất tình lục dục, liền phải thể hội lực lượng như vậy rốt cuộc là cái gì. Nó cũng không phải là thần thông, cũng không phải pháp thuật, mà là tình cảm cộng minh đối với bản thân, mỗi người chúng ta phải thông qua đối kháng cùng với tâm tình bi thương, nắm giữ phương pháp chống cự lực lượng thất tình lục dục. Ví dụ như lúc đối mặt với Tiểu Khổ, chúng ta tận lực suy nghĩ một ít chuyện vui, triệt tiêu tâm tình tiêu cực trong đáy lòng. Nếu như cảm thấy không chịu nổi, liền trực tiếp thối lui, cách Tiểu Khổ càng xa, nhận ảnh hưởng cũng càng ít đi... 】
Thế là...
Hình ảnh đẹp đẽ chín đệ tử Thánh Nhân ngồi vây quanh còn chưa được chốc lát, Thái Ất Chân Nhân cười xuỳ một tiếng, khóe mắt lấp lóe lệ quang, liền vội vàng xoay người độn về hướng nơi xa, vừa khóc lớn, vừa cười to, hoàn toàn không có phong phạm cao thủ.
Đa Bảo đạo nhân thở dài: "Chưa từng nghĩ, Thái Ất sư đệ cũng là người cảm tính."
Quảng Thành Tử lập tức cười không nói, hơi có một tí xíu xấu hổ.
Tám vị khác ngược lại là có thể tiếp tục kiên trì, Ngọc Đỉnh Chân Nhân đi cùng với Thái Ất Chân Nhân càng là không phản ứng một chút nào, chỉ yên lặng ngồi ở một bên.
"Ài." Tiểu Khổ nhàn nhạt thở dài, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta là một hóa thân thật thê thảm, đã bi thảm thành như vậy, còn bị người xem như đá mài đao, còn bị người vây quanh xem...đây có lẽ là cuộc sống của hóa thân chúng ta. Sự tồn tại của ta là giả dối, là một phần mở rộng không nên tồn tại…các ngươi vây ở bên cạnh ta, nghĩ đến chính là diệt trừ ta như thế nào, mà ta cũng bởi vì một chút vui mừng được quan tâm này, trong đáy lòng sinh ra một chút xíu mừng rỡ...càng buồn hơn..."
"Ài, bần đạo thật sự không được!" Đa Bảo đạo nhân đứng dậy, vái chào đối với Tiểu Khổ, quay người lao vùn vụt về nơi xa.
"Ta có thể ứng đối với các thất tình lục dục khác, duy chỉ có không chịu nổi người này! Nàng thực sự quá đáng thương!"
"Ài, một người duy nhất cảm thấy ta đáng thương cũng đi rồi." Tiểu Khổ lộ ra một chút tươi cười buồn bã, ngón tay nhẹ nhàng điểm vào trên hồ nước mắt.
"Tồn tại, rốt cuộc có hạnh phúc gì đáng giá?"
Kim Linh Thánh Mẫu đứng dậy, quay người đi về nơi xa, lưu lại một tiếng thở dài, đưa tay lau đi vệt nước mắt trên khóe mắt, nói: "Ta cũng giống như Đại sư huynh."
Đã có ba người từ bỏ.
Lý Trường Thọ có một chút lo lắng nhìn về phía Vân Tiêu tiên tử bên cạnh, thấy đạo vận, cảm xúc của Vân Tiêu đều bình ổn, trong đáy lòng hơi an ổn một chút.
Nửa ngày sau, sáu người còn lại đứng dậy, từng người vái chào đối với Tiểu Khổ, cùng với ba vị Tiên Nhân rời trận trước đây đi đến bên cạnh hồ nước mắt, tổ chức cuộc họp đặc biệt đầu tiên để【 cứu vớt Hậu Thổ 】.
Đại Pháp Sư nói: "Các vị sư đệ sư muội, đã có khái niệm rõ ràng về lực lượng thất tình lục dục chưa?"
Tất cả chúng tiên đều gật đầu.