"Là thế này phải không? Thái Ất sư đệ?"
Hưu hưu hưu!
Hai mươi tư viên bảo châu đồng thời phun ra đạo đạo mũi tên nước, như là hai mươi tư quả đấm đập tới, đánh cho toàn thân Thái Ất Chân Nhân run rẩy.
Quảng Thành Tử thấy thế lắc đầu một hồi, Ngọc Đỉnh Chân Nhân cũng là lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Lý Trường Thọ thấy cảnh này, trong đáy lòng vẫn không khỏi rơi vào suy tư, thấy Vân Tiêu tiên tử "đứng đơn độc" ở một bên, hai chân hắn cất bước, chủ động đi tới.
Sau này, vẫn phải trao đổi sâu hơn với Thái Ất Chân Nhân.
Trình độ nói móc max cấp của y, không thể thật sự trở thành dây dẫn nổ của đại chiến Tam Giáo Đạo Môn.
Cách đó không xa, Đại Pháp Sư đang cùng với Quảng Thành Tử, Đa Bảo đạo nhân đang thương nghị nên xử trí huyền công Hậu Thổ nương nương ban tặng như thế nào, có thể nhìn ra, Tam Giáo đối với môn huyền công này...
Hứng thú cũng không lớn.
Pháp môn đệ tử Thánh Nhân tu hành đều là xuất ra từ Thánh Nhân, Hậu Thổ nương nương về mặt tu vi còn kém Thánh Nhân một ít...
Nhưng mặt mũi của Hậu Thổ nương nương lại không thể không cấp.
Cho nên, Đại Pháp Sư đề nghị, liền xem môn thần thông này như huyền công Đạo Môn hộ giáo, không dễ dàng truyền thụ cho đệ tử.
Quảng Thành Tử cùng với Đa Bảo đạo nhân đương nhiên sẽ không có dị nghị gì.
...
Bên trong Lục Đạo Luân Hồi Bàn, màu bạc sáng ngời trên vòng cỏ trên đỉnh đầu của Hậu Thổ nương nương đã dần dần biến mất, chỉ để lại một tiếng thở dài: "Ài, chờ mong cái gì, khẳng định là không ra được. Hiện tại cũng chỉ có thể xen lẫn vào sáu cỗ hóa khác, cùng nhau sinh hoạt, nói không chừng còn sẽ bị bắt nạt, nương nương khẳng định cũng không thích ta, sáu người khác đoán chừng rất nhanh sẽ lại chê ta sa sút tinh thần...cái gì mà tình tỷ muội đồng căn đồng nguyên, hết thảy đều là hư giả như hoa trong gương, trăng trong nước. Bi thương thật lớn..."
Tiểu Quỳnh Phong đem đen gió lớn, hương thơm thoang thoảng trong rừng.
Linh Nga vừa nhận được truyền tin của sư huynh nhà mình, phủ thêm một chiếc đạo bào liền vội vàng ra khỏi nhà tranh, cầm theo ngọc phù khai trận, một đường phóng tới đan phòng.
Nhưng vừa tới trước đan phòng, Linh Nga liền nghe được từng tiếng...
Nghẹn ngào?
Trái tim của nàng hoảng hốt, nhảy ra từ trong rừng, rơi xuống trước cửa đan phòng đèn đuốc sáng trưng, thấy được...sư huynh nhà mình đang nằm ngửa trên ghế bành, lệ rơi đầy mặt, nước mắt nước mũi giàn giụa!
Răng rắc! Phía sau Linh Nga phảng phất như xuất hiện một đạo sấm sét lóng lánh, thân thể lui về phía sau né tránh, kinh ngạc nhìn chằm chằm.
Trời, sao bỗng nhiên lại sụp đổ!
"Sư huynh sao vậy?" Linh Nga nghẹn ngào nói, trực tiếp quỳ gối trước ghế bành, tay nhỏ nắm chặt bàn tay lớn của Lý Trường Thọ, trong miệng hô hào: "Có chuyện gì nói với ta, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chúng ta cùng nhau gánh là được! Là, là sư phụ sao? Sư phụ không cứu nổi sao? Sư huynh tu hành có chỗ nào sai lầm rồi? Nếu trường sinh đạo quả của huynh hủy, ta cũng sẽ bồi tiếp huynh cùng nhau đi đầu thai!"
"Linh Nga...không có việc gì..." Lý Trường Thọ run giọng trả lời, hầu kết trên dưới rung động, tản ra cảm giác bi thương nồng đậm.
Linh Nga rủ mí mắt xuống, nước mắt rơi như ngọc vỡ, nàng đặt mu bàn tay của sư huynh ở bên cạnh gương mặt, thấp giọng nức nở: "Sư huynh đừng dọa ta, nếu hiện tại sư huynh liền không có, ta phải làm sao bây giờ! Ta hiện tại ngay cả thủ tiết vì huynh cũng không được tính, chỉ có thể thủ mộ cho huynh...Ái! Sao sư huynh lại đánh ta!"
"Nói lung tung gì thế!" Lý Trường Thọ tức giận mắng, rút tay lại, lau lau nước mắt trên khóe mắt, lại thở một hơi thật dài, lẩm bẩm nói: "Hậu kình này, cũng thật sự quá lớn."
Linh Nga che trán và nhếch khóe miệng, nhàn nhạt nhìn người sư huynh của mình, chán nản nói: "Đã bao năm rồi không nhìn thấy sư huynh khóc như vậy, người ta cảm thấy lo lắng."
"Vi huynh cũng không phải là khóc." Lý Trường Thọ thở dài: "Chỉ là đang phát tiết cảm xúc đọng lại trong đạo tâm mà thôi."
Linh Nga không rõ ràng cho lắm.
Lý Trường Thọ lắc đầu, nhìn chăm chú vào màn đêm âm trầm, tận lực để cho đạo tâm của chính mình bình phục lại bên trong bi thương.
Hắn vừa về núi một canh giờ, chính là "nam nhân ổn trọng rơi lệ" ở đây một canh giờ.
Nửa ngày trước, lúc rời khỏi Địa Phủ, Lý Trường Thọ liền lấy lý do muốn đi đến Hải Thần Giáo cùng với Thiên Đình xử lý sự tình kế tiếp, uyển chuyển cự tuyệt lời mời ăn tối của Triệu đại gia.
Huyền Hoàng Tháp bị Đại Pháp Sư cố ý thu về, Đại Pháp Sư còn cố ý điểm danh, mời Vân Tiêu tiên tử đưa bản thể Lý Trường Thọ về sơn môn...
Hoàn toàn là sư huynh tốt như trước đây.
Lý Trường Thọ hiếm khi mạnh mẽ một lần, chủ động đưa Vân Tiêu tiên tử về Tam Tiên Đảo, cũng uống chén trà ở trên Tam Tiên Đảo, nói chuyện phiếm vài câu, mới một mình lên đường trở về.
Trên đường trở về, vì thiếu sự bảo vệ của Tháp đại gia, Lý Trường Thọ tóm lại là không khỏi có một chút "thiếu hụt cảm giác an toàn"...
Con đường vốn dĩ hơn nửa canh giờ liền có thể độn trở về, chính là lượn quanh gần phân nửa Trung Thần Châu!
Đợi trở lại Tiểu Quỳnh Phong, lại nằm trên ghế bành thoải mái dễ chịu, Lý Trường Thọ khe khẽ thở dài, từng tia từng tia đạo vận màu xanh đậm bay ra khỏi người, một cỗ bi thương xông ra từ trên dưới toàn thân.
Nghĩ về khoảng thời gian dài một mình giữa trần gian, bi thương.
Khi mọi thứ đều có hồi kết, làm sao ta giữ được nỗi cô đơn.
Trước đây Lý Trường Thọ cũng không phải là không có bị Tiểu Khổ ảnh hưởng, chỉ là đè ép những bi thương này xuống, kiến tạo một loại cảm giác cao thâm khó lường ở bên ngoài.
Khục, cũng không phải là bởi vì ở ngay trước mặt Vân Tiêu tiên tử!
Loại bi thương thuần túy, sức cuốn hút thuần túy này, cũng không phải là đạo tâm không một hạt bụi liền có thể chống cự...
Linh Nga kéo một chiếc bồ đoàn, ngồi ở bên người Lý Trường Thọ, dùng sự ôn nhu đứng đắn nhất của chính mình, nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh, đã có chuyện gì xảy ra sao?"
"Không có việc gì lớn." Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói: "Chỉ là vào thời điểm giúp Hậu Thổ nương nương áp chế hóa thân thất tình lục dục, bị thất tình lục dục của chúng sinh biến thành đạo vận ảnh hưởng đến, phát tiết cỗ cảm xúc này ra là xong."
Linh Nga nháy mắt mấy cái, có vẻ giống như nghe sư huynh nói một chuyện vô cùng ghê gớm...
Lý Trường Thọ nói: "Có biết ta gọi muội tới để làm gì không?"
"Biết." Linh Nga nhẹ nhàng thở dài, bày ra khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc, quay đầu nhìn về phía bên cạnh: "Nếu như ban thưởng ta chép kinh văn liền có thể khiến cho sư huynh sinh ra vui vẻ, ta...nguyện ý..."
"Lần này không cần, đánh cho ta vài khúc nhạc vui vẻ đi, để cho tâm cảnh không lao dốc."
"Hì hì, không nói sớm được sao, có ngay!"
Linh Nga lập tức xê dịch thân thể về phía sau, thả ra hai tờ người giấy cầm trống và sáo, chính mình cũng lấy ra một chiếc cổ cầm, tấu khởi làn điệu vui sướng.
Lý Trường Thọ cười cười, nhắm hai mắt lại một lần nữa, đợi bi thương giống như là thuỷ triều kia dần dần biến mất, tâm thần bắt đầu bận rộn một lần nữa.