Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 734 - Chương 734.

Chương 734. - Chương 734. -

Lý Trường Thọ hỏi: "Đại Pháp Sư có phải đã đọc ở trên đường đi?"

"Ha ha ha ha, tạm thời hiếu kì, tạm thời hiếu kì!" Đại Pháp Sư khoát khoát tay: "Ngọc phù ta mở ra kia, cũng chính là chỉ vào chốc lát trước, ngọc phù đã tự hủy. Nội dung bên trong ngọc phù cũng khá thú vị, y nói chính mình ở ngay bên trong Ngũ Bộ Châu, sắp đặt bốn giả thân ở bốn phía, một trong số đó là bản thể. Nếu chúng ta có thể tìm được bản thể y ở trong vòng nửa canh giờ, vậy y sẽ mặc cho đánh mặc cho giết, nguyện ý máu chảy đầu rơi vì Nhân Giáo. Nếu như chúng ta không tìm được, hắn sẽ xin chúng ta thả y lần này, y sẽ tránh vào bên trong Hỗn Độn Hải ba ngàn năm. Y nói, tin tức duy nhất có thể cho ngươi, là nơi y ẩn nấp, chính là chỗ an toàn nhất."

Linh Nga ở phía sau không nhịn được dùng một tay nâng trán, thấp giọng nói: "Sư huynh...ngươi đã có thể sống với thuỵ thú kia."

Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Nói một cách khác, bây giờ chỉ còn có một khắc thời gian?"

Đại Pháp Sư giơ ngón tay nói: "Tin tưởng vào chính mình, ngươi sẽ sống trường thọ!"

"Ta..." Lý Trường Thọ chậm rãi thở ra một hơi, cười nói: "Sư huynh, Linh Nga, chúng ta hãy cùng nhau suy tính, bản thể của y giấu ở nơi nào. Mấy cái giả thân kia thì không cần cân nhắc, bất quá là màn khói y thả ra, chỗ an toàn nhất mà y nói, ta vừa mới liệt kê ra khoảng một trăm hai mươi sáu nơi..."

"Tốt."

"Sư huynh, ta cũng tham gia sao?"

"Ừm, lúc này Linh Nga muội vô cùng trọng yếu, hãy phát huy hết thảy thông minh tài trí của ngươi!"

Lập tức, Đại Pháp Sư, Lý Trường Thọ, Linh Nga trở về đan phòng.

Lý Trường Thọ ngồi ở giữa bồ đoàn, Đại Pháp Sư chắp tay tản bộ ở trước những cuốn quyển trục Lý Trường Thọ vừa mới làm ra, Linh Nga dùng ngón tay xoa cằm, vắt kiệt tâm tư, suy tư đủ loại.

Không bao lâu, Lý Trường Thọ viết ra bảy cái địa danh, nói: "Chọn một ở trong đó."

Linh Nga vội hỏi: "Ở bên trong bảy cái địa danh mà sư huynh viết, vì sao không có Thiên Đình?"

Đại Pháp Sư cười nói: "Thiên Đình có Lão Quân tọa trấn, cách Thái Thanh Quan cũng không xa."

Linh Nga nhanh chóng tránh ra phía sau Lý Trường Thọ, nhỏ giọng nói: "Đệ tử nhiều lời, Đại Pháp Sư chớ trách."

Lý Trường Thọ nói: "Bảy chỗ này, là bảy chỗ ẩn nấp có khả năng lớn nhất. Chúng ta đồng thời nói một nơi hoài nghi nhất, nhất định phải đồng thời nói ra, lại từ ý nghĩ trong đáy lòng chính mình, ta sẽ đếm ngược ba lần...ba, hai, một...nơi Ngọc Đế Vương Mẫu chuyển thế!"

Đại Pháp Sư: "Y có khả năng xen lẫn ở bên trong An Thủy Thành."

Linh Nga: "Côn Luân Sơn, động phủ của tổ sư Độ Tiên Môn chúng ta!"

"Sư huynh, đi!" Lý Trường Thọ lập tức đứng dậy nói: "Nghe Linh Nga, đi đến động phủ của Độ Ách Chân Nhân!"

"Ồ? Vì sao lại nghe nàng?"

Đại Pháp Sư có một chút không rõ ràng cho lắm, Linh Nga cũng là vạn phần kinh ngạc, chỉ chóp mũi của mình, nói cũng đều nói không liền mạch.

"Nghe, nghe, nghe ta?"

"Không có thời gian, sư huynh nhanh mở Thái Cực Đồ! Sau đó lại giải thích!"

...

"Chậc, bần đạo đã đùa nghịch quá trớn rồi?"

Ở bên trên Côn Luân Sơn, một động phủ nào đó vắng lặng vì chủ nhân của động phủ đang đi thăm bạn bè.

Bên trong động bên cạnh bày đầy "mây" kiểu dáng khác biệt.

Trung niên đạo sĩ để râu dê, nằm nghiêng ở bên trên một đóa mây trắng, vuốt sợi râu cười khẽ một hồi.

Nửa canh giờ đã sắp trôi qua.

Nếu nói hiểu rõ Thuỷ Thần, Bạch Trạch cảm thấy, ở bên trong Hồng Hoang này, có thể vượt qua Bạch Trạch y, cũng chỉ có chính bản thân Thuỷ Thần.

Bạch Trạch lần này, thật sự là bỏ hết cả tiền vốn.

Y từ thói quen làm việc và phương thức suy tính của Thuỷ Thần, hao phí nửa năm, đẩy ra hết thảy lựa chọn Thuỷ Thần có thể nghĩ đến, lại dùng phương pháp trái ngược, dùng một câu "chỗ an toàn nhất" để chế định quy tắc trò chơi...

Trò chơi này, Bạch Trạch y chắc thắng!

Nếu như lựa chọn của Thuỷ Thần là tại tầng lầu thứ mười, suy nghĩ của người thông tuệ bình thường ở tầng lầu thứ năm...

Chính mình vốn nên đấu sức cùng với Thuỷ Thần tại tầng thứ mười hoặc là tầng thứ chín, nhưng chính mình chủ động lui một bước, trở về tầng thứ năm.

Quá cao, quá thấp cũng không được, chỉ có nơi này, mới là nơi không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Thủy Thần, mới là "chỗ an toàn nhất"!

"Ha ha, ha ha ha ha!"

Ý niệm của Bạch Trạch tới đây, nằm nghiêng ở kia cười to một hồi, râu dê bóng loáng tỏa sáng, biểu tình cũng là dương dương tự đắc.

Thực sự nóng lòng muốn nhìn vị Thuỷ Thần mỗi ngày chơi hóa thân này, sau khi tìm được giả thân của chính mình, sẽ là loại biểu tình nào!

Nửa canh giờ, đã đến!

"Sư huynh, đây chính là yêu soái Thượng Cổ sao?"

Một giọng nói của nữ tử quỷ dị vang lên ở sau lưng, Bạch Trạch dựng thẳng lông tơ toàn thân, nguyên thần cũng đều giống như bị đông cứng vậy.

Lại nghe một giọng nam khe khẽ thở dài.

"Hẳn là đã thành công, còn mời sư huynh ra tay...diệt đi."

"Được."

【Tại sao sư huynh lại chọn câu trả lời mà ta đưa ra?】

Trong Bát Bảo Vân Quang Động tại Côn Luân Sơn, trong phòng treo "mây", Linh Nga đang ôm cánh tay của chính mình, suy nghĩ vấn đề rất có chiều sâu nhân sinh này.

Nàng cảm thấy phải hiểu rõ, chính mình ở trong đáy lòng sư huynh, rốt cuộc là vị trí nào.

Ngẩng đầu nhìn lại, ở dưới Thái Cực Đồ xoay quanh, vị trung niên đạo sĩ kia bị âm dương nhị khí trói buộc gắt gao, từ mắt cá chân buộc chặt đến cổ tay, miệng cũng đều bị bịt lại...

Liền nghe Đại Pháp Sư nói: "Sư đệ, trực tiếp giết vị Bạch Trạch này, có phải hay không có một chút lãng phí? Không bằng đưa y vào Nhân Giáo chúng ta, y không phải là yêu soái sao, tu vi cảnh giới cũng khá tốt, trông nhà hộ viện cũng được."

Bộ phận có thể hoạt động duy nhất của trung niên đạo sĩ chính là cái cổ, vào giờ phút này liền vội vàng gật đầu.

Lý Trường Thọ lại trầm ngâm vài tiếng, nói: "Sư huynh, chuyện này không tốt lắm đâu. Vị đạo hữu này dù sao cũng là một trong mười Đại Yêu Soái Thượng Cổ, là đại năng Thượng Cổ có thể ngồi cùng bàn uống rượu cùng với Yêu Đế, Côn Bằng năm đó...để yêu soái đi trông nhà hộ viện cho chúng ta, sẽ không tốt lắm đối với hình tượng Nhân Giáo chúng ta, sẽ bị người ta cảm thấy chúng ta quá mức tự đại."

Đại Pháp Sư gật gật đầu, nghiêm mặt nói: "Suy tính như vậy cũng không sai, mặc dù Yêu Đế đã vẫn lạc, nhưng tôn trọng nên cho cường giả vẫn là phải cho. Nếu không thì hỏi y một tiếng, lỡ y nguyện ý thì sao?"

Lý Trường Thọ cười nói: "Bạch Trạch, cao nhã chi sĩ ít có trong Hồng Hoang, nhất định thà chết chứ không chịu khuất phục, chuyện này cũng đều không cần hỏi nhiều. Vẫn nên giết đi, tác thành cho y thanh danh đồng sinh cộng tử cùng với Yêu Đình Thượng Cổ. Ngược lại là có thể giữ lại một nửa nguyên thần của y, phong ấn vào bảo châu, sử dụng nó như một cuốn sách lịch sử sống."

Trung niên đạo sĩ trợn tròn hai mắt, trong đáy mắt tràn đầy tơ máu, khuôn mặt vô cùng bi phẫn.

Linh Nga suýt nữa cười ra tiếng, nàng phảng phất như đều có thể nghe được đạo nhân này la lên không tiếng động:

"Có còn là người không! Ngươi là người hay không phải người! Van cầu ngươi làm người đi!"

Bình Luận (0)
Comment