Còn có, trận chiến Bắc Châu lần này, Lý Trường Thọ bảo mấy vị Thiên Tướng cầm Lưu Ảnh Cầu ghi chép toàn phương vị, có thể mang những Lưu Ảnh Cầu này cho Ma Binh Nhân Tộc Thượng Cổ, để bọn họ biết được chiến lực của Thiên Đình hiện giờ, cũng làm cho những lão nhân này yên tâm hơn một chút.
Ý niệm tới đây, tâm thần của Lý Trường Thọ liền muốn chuyển đến Phủ Thủy Thần Thiên Đình, nhưng trong lòng đột nhiên chuyển động, tiên thức tràn ngập tại các nơi sơn môn, hội tụ về hướng sơn môn.
Nơi đó, một vị công tử văn nhã cưỡi mây mà đến, quạt xếp trong tay nhẹ nhàng mở ra, lộ ra một chữ "Vân".
"Công tử" này đến phía trước sơn môn, chắp tay một cái đối với mấy vị lão đại gia thủ vệ, dùng tiếng nói ôn nhuận cười nói: "Bần đạo Tiêu Vân, đến đây thăm bạn tốt, không biết có thể báo thay cho ta một tiếng."
Lão đại gia kia hòa hòa khí khí hỏi: "Đạo hiệu của hảo hữu đạo hữu muốn tìm ra sao?"
"Lý Trường Thọ trên Tiểu Quỳnh Phong...các vị không cần hao tâm tổn trí, hắn đã tới."
Chuyện này...
Một chút chuẩn bị cũng đều không có, làm sao lại trực tiếp đánh lên rồi?
Ở phía trước sơn môn, Lý Trường Thọ lần đầu tiên "cưỡi mây siêu tốc", từ Tiểu Quỳnh Phong vội vàng chạy đến, chắp tay vái chào đối với công tử xinh đẹp ngoài sơn môn, cười nói: "Công tử như thế nào rảnh rỗi?"
Trong mắt công tử xinh đẹp kia mang theo ý cười, ấm giọng nói: "Ta đã đến đây quá đường đột?"
"Sao lại nói đến chuyện đường đột?" Lý Trường Thọ cười dùng tay làm dấu mời, sau đó nhìn về phía lão tiên nhân thủ sơn môn ở bên cạnh, hành lễ.
"Vị Tiêu công tử này là hảo hữu của đệ tử, không biết có thể, trước tiên mang nàng vào bên trong sơn môn, sau đó đệ tử lại đi đến Bách Phàm Điện bổ sung lệnh bài ra vào."
Trưởng lão trực luân phiên trấn thủ sơn môn ngày hôm nay có một chút khó khăn: "Mặc dù bần đạo tin tưởng Trường Thọ sư điệt, nhưng môn quy là như thế, không thể tự tiện mang người đi vào..."
Tốt lắm! Mấy vị trưởng lão quả nhiên tận hết chức vụ!
Kể từ đó, bằng vào tính tình ôn nhu của người đến, nhất định sẽ không khiến cho chính mình khó xử.
Xác thực, vào giờ phút này "công tử xinh đẹp" đã là chuẩn bị mở miệng, mời Lý Trường Thọ đi giải sầu một chút tại phụ cận sơn môn, không cần nhất định phải đi vào.
Nhưng!
Hưu! Tiếng xé gió chợt hiện, một vệt thanh quang bay vụt mà đến từ Phá Thiên Phong, hóa thành một tấm thẻ gỗ, rơi vào trước mặt Lý Trường Thọ.
Hư Không, khục, Vô Ưu chưởng môn lệnh!
Tiếng nói của Quý Vô Ưu truyền đến từ bên trong thẻ gỗ:
"Trường Thọ vào vài ngày trước, thay bần đạo giải quyết nan đề ngũ hành trận pháp linh lực tiếp tục chuyển hóa đã tồn tại vạn năm bên trong môn phái, đặc biệt thưởng lệnh này. Cầm lệnh này, có thể tùy ý đưa mọi người ra vào sơn môn và Độ Tiên Điện."
Lý Trường Thọ híp mắt cười, tiếp nhận thẻ gỗ, nói một tiếng: "Đa tạ chưởng môn hậu ái."
Mấy vị lão đại gia thủ sơn môn, cũng là vội vàng thả người đi vào. Các đại gia còn có một chút buồn bực, vì sao việc nhỏ như vậy liền muốn xuất động chưởng môn lệnh ngày bình thường trăm năm không ra.
Chưởng môn trực tiếp truyền âm chẳng phải là được rồi?
"Công tử xinh đẹp" nháy mắt mấy cái, hiển nhiên là không có dự liệu được còn sẽ có tình hình như vậy, nàng đứng lặng ở trên mây, mỉm cười nhìn, chờ Lý Trường Thọ mời nàng đi vào, liền cưỡi mây tiến về phía trước, nhảy tới mây trắng dưới chân Lý Trường Thọ.
Nàng nhỏ giọng nói: "Không biết có làm phiền ngươi hay không?"
Lý Trường Thọ ấm giọng nói: "Ngươi đột nhiên tới, ta chỉ là có một chút luống cuống tay chân, sao có thể nói là làm phiền?"
Lập tức, Lý Trường Thọ cưỡi mây, mang theo vị "công tử xinh đẹp" này tiến về hướng Tiểu Quỳnh Phong.
Trong phòng nhỏ bên cạnh Độ Tiên Điện, Quý Vô Ưu chưởng môn híp mắt mỉm cười.
Mặc dù không biết là ai đến tìm Trường Thọ, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng đều kia biết nhất định là ẩn sĩ Tam Giáo, một vị đại nhân vật nào đó, làm sao có thể bởi vì môn quy Độ Tiên Môn, làm khách tới không vui?
Tôn trọng nên cho Tiểu Pháp Sư, nhất định phải cho đủ!
Sau đợt này, con đường của bần đạo, lại thông suốt hơn!
...
Lúc rơi xuống Tiểu Quỳnh Phong, công tử xinh đẹp này cảm nhận được tầng tầng đại trận xung quanh Tiểu Quỳnh Phong, lập tức yên lòng thu hồi Chướng Nhãn Pháp. Theo sương mù nhàn nhạt tiêu tán, khôi phục hình dáng tướng mạo nguyên bản.
Mày ngài tóc xanh mắt thu thuỷ, váy áo nhẹ nhàng đung đưa.
Đến không phải là Vân Tiêu tiên tử thì lại có thể là người phương nào?
Lý Trường Thọ mang theo Vân Tiêu tiên tử rơi về hướng linh hồ Tiểu Quỳnh Phong, Vân Tiêu bình tĩnh thong dong không suy nghĩ nhiều, nhìn xung quanh đánh giá các nơi.
Tiên tử hỏi: "Ngươi đấu pháp cùng với vị Thái Tử Yêu Tộc kia, có bị thương không?"
"Vẫn ổn." Lý Trường Thọ cười nói: "Chỉ là tiên lực hao tổn hơi lớn, ta cũng không tính đấu pháp cùng với gã, bất quá là cầm bảo vật lão sư cho, cho nên mới đọ sức vài chiêu cùng với gã."
Vân Tiêu lại nói: "Ngày hôm nay ta tới, là có hai chuyện không yên lòng, muốn căn dặn ngươi vài câu. Trên núi sát vách, chính là yêu soái Thượng Cổ Bạch Trạch? Có cần ta đi một chuyến hay không, làm cho trong lòng y nhiều hơn mấy phần kiêng kị?"
"Không thể không thể, Bạch tiên sinh lúc này đang phiền muộn." Lý Trường Thọ cười nói: "Coi như đến đây nói...vẫn nên đối tốt với y một chút, trước đây y bị Đại Pháp Sư và ta hành hạ tâm khí đều tổn hại."
"Hành hạ?" Vân Tiêu nháy mắt mấy cái, ngạc nhiên nói: "Ngươi còn sử dụng cực hình nào hay sao?"
Lý Trường Thọ dẫn Vân Tiêu rơi vào dưới cây liễu: "Chuyện này nói rất dài dòng, sau đó ta sẽ từ từ nói cho ngươi. Đã đến rồi, trước chào hỏi gia sư và sư muội của ta đi."
"Ừm." Vân Tiêu gật đầu đáp ứng.
Nàng cũng không có khẩn trương hoặc là ngượng ngùng như tiểu nữ nhi. Cho dù là đi vào bên trong Thái Thanh Quan chào hỏi, một viên đạo tâm cũng có thể trong suốt không một hạt bụi, không dậy nổi làn sóng, lại càng không cần phải nói là ở bên trên Tiểu Quỳnh Phong.
Lý Trường Thọ dẫn Vân Tiêu đi tới trước vài căn nhà tranh, truyền âm đôi câu đối với bên trong phòng.
Nhà tranh của Linh Nga đẩy ra một cánh cửa sổ trước hết nhất, một cái đầu nhỏ ló ra, sau khi nhìn thấy thân ảnh Vân Tiêu, sững sờ, ngẩn ra rõ ràng, lại bá một cái rụt cái đầu nhỏ trở về.
Linh Nga: "…"
Đây, đây là tình huống gì!
Vân Tiêu tiên tử đánh tới cửa rồi?
Rốt cuộc, đã đến một màn gia môn thất thủ, thành trì cháy, quê nhà bị trộm này sao!
Linh Nga mím môi, nhanh chóng ngồi trước bàn trang điểm, trong mắt bốc cháy lên từng đoàn từng đoàn ý chí chiến đấu, nhưng lại giống như là bị rót một chậu nước lạnh trong nháy mắt...
Vân Tiêu đó, đó chính là Vân Tiêu tiên tử đó!
Cao nhân Tam Giáo ghi chép bên trong điển tịch, đại cao thủ ít có bên bên dưới Thánh Nhân trong thiên địa, vừa rồi chỉ một cái liếc mắt, ta liền nhìn thấy được nàng thanh lệ không tầm thường, phong thái xuất trần tuyệt thế...