Hoa Hữu Minh trầm ngâm vài tiếng, thở dài, cũng không nói thêm cái gì.
Nhưng mà, ban đêm hôm ấy, Hoa Phủ kinh biến.
Phụ thân của Hoa Hữu Minh chết vì bệnh truyền nhiễm trong khi chinh chiến, chết trẻ, bầu trời của Hoa Phủ sụp xuống trong một đêm, binh quyền bị các tướng lĩnh khác đoạt đi, phủ tướng quân liền muốn sụp đổ trong khoảnh khắc.
Đây, chính là lần gia đạo sa sút đầu tiên chuyển thế thân lịch kiếp của Ngọc Đế bệ hạ phải trải qua.
Lúc Lý Trường Thọ gặp lại Hoa Hữu Minh, đã là vào hai tháng sau, vành mắt của Hoa Hữu Minh hãm sâu, tóc dài lộn xộn, xuất hiện ở bên trên khóa đường, hai mắt đã không có bao nhiêu hào quang.
Mà vào ngày này, Hạ Ngưng Sương như thường lệ, đặt các bài giảng giải văn chương, số học của Lý Trường Thọ trong hai tháng, bỏ vào bên người Hoa Hữu Minh.
Một phần ăn trưa cũng được bày ở trước mặt Hoa Hữu Minh.
"Là ta làm." Hạ Ngưng Sương nói nhẹ.
Hai tay của Hoa Hữu Minh run lên, xếp bằng ở đó cũng không nhúc nhích.
Hạ Ngưng Sương sắc mặt bình tĩnh gắp một miếng thịt xốp giòn, trực tiếp bỏ vào miệng của Hoa Hữu Minh.
Vành mắt của Hoa Hữu Minh đỏ lên, đưa tay đẩy hai tay của Hạ Ngưng Sương ra, đứng dậy rời khỏi thư đường.
"Hoa đại ca!" Dương Thiên Hữu lập tức đuổi theo, hai vị thiếu nam khác cũng đi ra ngoài cản Hoa Hữu Minh lại.
Lý Trường Thọ nhìn một màn này, trong đáy lòng khe khẽ thở dài, cũng không quản nhiều...
Ngay khi thời hạn ba năm đến, Lý Trường Thọ tự động rời khỏi chuyện xưa của Hạ Ngưng Sương cùng với Hoa Hữu Minh.
Vào năm cả hai mười sáu tuổi, Hoa Hữu Minh cầm theo cẩm nang Lý Trường Thọ lưu lại lúc rời đi, buông bỏ thân phận thiếu gia phủ tướng quân, để lại một phong thư, đi tới thành lớn sát vách gia nhập quân ngũ.
Y dũng mãnh thiện chiến, sở trường về binh pháp, càng là nghĩa bạc vân thiên, danh vọng trong quân đội không ngừng tăng lên, vào năm mười tám tuổi đã trở thành một tiểu tướng nổi danh gần xa.
Nhưng ngay sau đó, Hoa Hữu Minh bị những thế lực phàm tục không muốn thấy Hoa Phủ quật khởi một lần nữa nhằm vào, bị ép rời khỏi quân ngũ, chán nản trở về nhà.
Lúc Hoa Hữu Minh về nhà, gia đình đã là hỗn loạn không chịu nổi, nô lệ và người hầu tản đi hơn phân nửa, trước cửa phủ tướng quân trở nên có thể giăng lưới bắt chim.
Trong lúc y tung người xuống ngựa, muốn cất bước tiến vào phủ, bên cạnh lại truyền đến một tiếng la lên đã có một chút lạ lẫm.
Hạ Ngưng Sương mang theo mạng che mặt dạo bước mà đến, giống như hai năm trước, dường như không có một chút biến hóa nào, nói một câu đối với Hoa Hữu Minh: "Trở về rồi?"
Hoa Hữu Minh mỉm cười gật đầu: "Ừm, đa tạ Hạ cô nương mong nhớ."
Hạ Ngưng Sương sửa lại lọn tóc, nhẹ giọng hỏi: "Khi nào ngươi chuẩn bị cưới ta?"
"Hôn ước giữa ta và ngươi..."
"Tất nhiên là còn, năm đó ta đã đáp ứng rồi."
"Không cần." Hoa Hữu Minh lắc đầu, quay người mà đi, y đã không phải là thiếu niên năm đó, vào giờ phút này cũng không quay đầu.
"Hoa Hữu Minh ta ngày hôm nay đã không còn xứng với ngươi."
Hạ Ngưng Sương cũng không nói thêm gì, đứng trước phủ tướng quân thật lâu.
Cỏ thơm um tùm, bóng người mờ ảo, cuối cùng màn đêm cũng buông xuống, chỉ còn lại hoa mai.
Có lẽ là mệnh cách của Hoa Hữu Minh quá mạnh, có thể ảnh hưởng đến số phận của vô số sinh linh. Trong lúc Lý Trường Thọ suy nghĩ, nên làm như thế nào để Hoa Hữu Minh biết được mối tương tư của Hạ Ngưng Sương, tai hoạ lại đến...
Có thiết kỵ của bộ tộc mạnh mẽ lao tới, liên tục phá hủy mấy chục thành trì, uy hiếp "Xác Châu Thành" - nơi ở của Hoa Hữu Minh cùng với Hạ Ngưng Sương.
Lòng người trong thành bàng hoàng, quyền quý dỡ nhà tị nạn, quân phòng chưa chiến đã bại.
Hoa Hữu Minh thu xếp tốt cho mẫu thân và tiểu muội của chính mình, mặc chiến bào của phụ thân, thúc ngựa xông vào quân doanh trong thành, một tay sử dụng thuật dây thừng, một tay cầm kiếm nhẹ, liên tục trảm mấy vị tướng lĩnh có ý đồ không đánh mà chạy, tiêu cực lười biếng.
Vung cánh tay hô lên, bộ hạ cũ của phụ thân y nhao nhao đáp lại, Xác Châu Thành toàn lực chuẩn bị chiến đấu.
Vào ngày đại quân lâm thành, Hoa Hữu Minh đột nhiên có kỳ mưu, thừa dịp quân địch bất ổn, suất lĩnh binh nhẹ ra khỏi thành huyết chiến.
Ngày đó, Hạ Ngưng Sương mặc một chiếc váy lớn màu đỏ, mang theo mấy trăm binh vệ Phủ Thành Chủ vọt tới đầu tường, lại đuổi trễ một bước, Hoa Hữu Minh đã xông ra khỏi cửa thành, dẫn quân tấn công.
Tướng quân bách chiến thân chưa chết, trang điểm đỏ rực đứng thẳng trên thành.
Thành trì chưa vỡ, quân địch đã bại, Hoa Hữu Minh vết thương đầy người gục ngã trước cổng thành, được khiêng trở về trong Phủ Thành Chủ.
Về sau, liền có tâm hỏa đốt loạn một đêm...
Chuyển thế thân Ngọc Đế bệ hạ, liền có thân phận ở rể như vậy.
Năm đó, hai người mười chín tuổi, Lý Trường Thọ thành công rút lui, Đạo Nhân Giấy trốn ở trong tối bảo hộ, cũng không lại ra tay.
Ngọc Đế cùng với Vương Mẫu có thể có một thế này, kỳ thật đã rất tốt, xem như đền bù thiếu hụt trên tình cảm nguyên bản của hai vị sinh linh tiên thiên.
Lúc này Lý Trường Thọ lại nhìn kịch bản Vương Mẫu nương nương an bài năm đó...
Nàng dường như, cũng muốn bù đắp những chỗ thiếu hụt này cùng với Ngọc Đế.
Như vậy, Vân Tiêu tiên tử thì sao?
Lý Trường Thọ không khỏi rơi vào một chút suy tư...
Không có dấu hiệu nào, mi mắt khẽ giật.
Lý Trường Thọ bấm ngón tay suy tính, rất nhanh liền từ bỏ suy tư...cẩn thận cảm ứng nửa ngày, nguyên thần xác thực có cảm giác dị dạng rất nhỏ.
Đến tu vi cảnh giới như hắn, mặc dù không được gọi là đại năng có thần thông cường đại, nhưng cảm ứng như vậy tuyệt đối không phải là "không có lửa thì sao có khói", nhất định là có chuyện gì đang phát sinh.
Đại kiếp đến?
Bởi thế, Lý Trường Thọ đi tìm Bạch Trạch ngay lập tức, cầm lông dài của Bạch Trạch, bảo Bạch Trạch cẩn thận cảm ứng một hồi, kết luận cho ra, lại là:
【 Hết thảy như thường, bản thân Thuỷ Thần cũng không có tai họa 】.
Lý Trường Thọ nói: "Có thể suy tính xem có dấu hiệu đại kiếp hay không?"
"Thiện." Bạch Trạch cười đáp ứng một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Không bao lâu, Bạch Trạch nhướng mày, một sợi sấm sét màu tím dày như sợi tóc trống rỗng hiện ra, đập vào trước người Bạch Trạch.
Trên trán của Bạch Trạch lập tức phủ đầy mồ hôi lạnh, mở mắt nhìn về phía Lý Trường Thọ.
"Sao thế?"
"Thiên cơ...đột nhiên loạn."
Thiên cơ vừa loạn, đại kiếp sắp tới.
Lý Trường Thọ cầm trong tay mấy chiếc "chong chóng đo chiều gió" đại kiếp Phong Thần, quả thực có một chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Sợi sấm sét vừa mới đập vào trước người Bạch Trạch kia, không chỉ làm cho Bạch Trạch hoảng sợ vãi đầy phân, khục, vãi đầy mồ hôi lạnh, cũng làm cho đạo tâm của Lý Trường Thọ chấn động.
Sấm này xuất hiện, dĩ nhiên không phải là cái gì "đánh yêu", mà là ——Tử Tiêu Thần Lôi chân chính cảnh cáo!
Thiên Đạo đang cảnh cáo Bạch Trạch, lúc thôi diễn thiên cơ, đo lường tính toán cát hung phải kiềm chế một chút, nếu như quấy nhiễu đại kiếp vận chuyển, sẽ chính là Tử Tiêu Thần Lôi chân chính rơi vào đỉnh đầu.