Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 822 - Chương 822.

Chương 822. - Chương 822. -

Gió nhẹ thổi qua lông bờm mềm mại của Mã Diện, mây xám đi ngang qua mắt trâu đen như ngọc thạch của Ngưu Đầu, hai con hàng này đang gối lên cánh tay nằm trên đỉnh vách núi, trong lòng cũng không có chuyện phiền lòng gì.

Những ngày không được khiêng quan tài thật là buồn chán, nhàn nhã, lại...

Tịch mịch.

"Mã, gần đây Hồng Hoang đang xảy ra chuyện gì? Hơn mười năm này, Địa Phủ mỗi ngày đều rung chuyển, bò... Ò..."

"Đại Vu Tế nói, không phải là sắp có đại kiếp sao? Hí."

"Trước tiên hãy chiêu mộ một chút người đi, nói không chừng đến lúc đại kiếp bộc phát, chúng ta ở nơi này sẽ bận tối mặt tối mũi."

Mã Diện cười xùy một tiếng: "Tìm ai? Câu Hồn sứ giả không phải dễ làm như vậy, phải dọa sợ hồn phách những người phàm tục kia mới được."

"Ài, nếu như Thuỷ Thần có thể cho chúng ta một chút chủ ý liền tốt...nghe nói Thuỷ Thần bị thương, cũng không biết có khỏe hay không."

Ngưu Đầu trong khi nói, đột nhiên hơi chớp mắt, nhấc mũ trùm đầu bò lên.

"Làm sao hiện tại mới nghĩ đến! Nhanh! Chúng ta mang theo đặc sản Địa Phủ, đi vấn an Thuỷ Thần đại nhân!"

Mã Diện bình tĩnh lắc đầu: "Thuỷ Thần là dễ gặp như vậy sao? Đây chính là quyền thần Thiên Đình, đệ tử của Thánh Nhân Nhân Giáo lão gia, nghe nói Ngọc Đế bệ hạ giận dữ vì Thuỷ Thần, suýt nữa liền trực tiếp diệt Yêu Tộc..."

"Vậy cũng không nhất định!" Ngưu Đầu cười hắc hắc: "Chúng ta dùng danh nghĩa Địa Phủ đi thăm, Thuỷ Thần làm sao cũng sẽ gặp chúng ta chứ? Thiên Đình cũng không thể ngăn cản chúng ta chứ? Ngươi hãy suy nghĩ một chút, vào thời điểm Thuỷ Thần bị thương cần được an ủi nhất, chúng ta chọn năm trăm, không, năm mươi nữ oan hồn tư sắc xuất chúng! Thuỷ Thần vạn nhất tìm được một chút vui vẻ trước kia không có, hắc hắc hắc hắc! Về sau hai ta còn không sống thoải mái sao?"

Ngưu Đầu dựng thẳng ngón tay cái lung lay, Mã Diện ở bên cạnh lập tức mặt mũi tràn đầy ghét bỏ.

Đột nhiên...

"Hai vị Nguyên Soái, có khoẻ hay không."

Tiếng nói ôn nhuận này, khí tức quen thuộc này, hương vị khắc vào cốt tủy này!

Mũ trùm đầu của Ngưu Đầu và Mã Diện cùng nhau run lên, đứng lên nhìn về phía chân trời nơi xa, thấy được thanh niên đạo sĩ cưỡi mây mà đến kia...

Đệ tử Độ Tiên Môn Lý Trường Thọ.

Ngưu Đầu Mã Diện liếc nhìn nhau, ánh mắt điên cuồng giao lưu.

Lý Trường Thọ thấy thế có một chút bất đắc dĩ cười một tiếng, truyền âm từ xa: "Ở phía ta cũng không nghe được điều gì, hai vị gần đây có thiếu gia vị?"

Ngưu Đầu Mã Diện nghe vậy không khỏi mừng rỡ, đứng dậy nhảy xuống vách núi, nhắc nhở những âm sai "ỉu xìu" ở phía dưới giữ vững tinh thần, đánh chiêng trống, dựng chiêu bài phủ bụi đã lâu.

Địa Phủ hoan nghênh ngươi, âm dương người một nhà!

Lý Trường Thọ: "..."

Có cảm giác Thái Ất Chân Nhân bị mạo phạm.

Ở trong ống tay áo của Lý Trường Thọ, một cái đầu nhỏ ló ra, lại là Linh Nga hóa thành kích thước ba tấc, tóc mây váy lụa gương mặt xinh đẹp, tay nhỏ cầm rìa ống tay áo của sư huynh, hiếu kì đánh giá các nơi.

Sư huynh nói, mang chính mình đến nơi tốt, nơi này là...

Linh Nga đột nhiên giật mình!

"Sư huynh, nơi này không phải là Địa Phủ sao? Sư phụ thật sự chẳng lẽ! ?"

"Ừm..." Lý Trường Thọ đưa tay đóng tay áo, ngón tay ôn nhu ấn Linh Nga trở về.

"Kỳ thật, sư phụ đã quyết định chuyển thế sớm. Chuyện đã xảy ra tương đối phức tạp, chúng ta cũng chỉ có thể tới đây để gặp sư phụ."

Linh Nga không khỏi run lên.

Nhưng nghe lời nói khinh đạm của sư huynh, trong lúc nhất thời cũng không có xúc định...

Dù sao, từ mấy năm trước Linh Nga đã dự cảm được sự tình không đúng, đã xây dựng rất nhiều tâm lý.

Chỉ là không nghĩ tới, sư phụ đã thật sự chuyển thế, nếu sư phụ đã quyết định chuyển thế, như vậy kẻ làm đệ tử cũng chỉ có thể chúc...đợi chút!

Bị chuyển thế?

Trên cái trán nhỏ của Linh Nga treo đầy vạch đen.

Đây còn không phải là bị giết!

Nàng còn chưa kịp hỏi ý sư huynh, liền nghe bên ngoài truyền đến âm thanh đối thoại, liền kiễng chân trong tay áo Lý Trường Thọ nhìn ra ngoài, nhìn thấy Ngưu Đầu Mã Diện cùng với đại đội âm sai "đón khách"...

Sau một phen hàn huyên khách sáo, Lý Trường Thọ cầm hai bình gia vị, cũng lấy ra một khối ngọc phù, nói chính mình là phụng lệnh Thuỷ Thần đến đây cầu kiến Hậu Thổ nương nương.

Ngưu Đầu Mã Diện không dám khinh thường, cầm ngọc phù nhìn thoáng qua, Ngưu Đầu lấy ra xe bò tiếp đãi khách quý đặc biệt, mang Lý Trường Thọ chậm rãi đi đến Phong Đô Thành.

Mã Diện thì là vắt chân lên cổ chạy như điên, xin chỉ thị của Diêm quân đại nhân trước một bước.

Trong trận chiến Bắc Châu mười hai năm trước, dung mạo chân thực của Lý Trường Thọ mặc dù bại lộ, nhưng sinh linh tại hiện trường hoặc là bị xoá bỏ, hoặc chính là loại người một nhà như Triệu đại gia, lúc này Lý Trường Thọ hắn vẫn còn có thể tiếp tục diễn diễn kịch.

Có thể nhiều thêm một chút bảo hộ, liền nhiều thêm một chút bảo hộ.

Sở dĩ mang Linh Nga đi đến Địa Phủ, Lý Trường Thọ cũng có mấy phần tự tin.

Dù sao, các Thánh Nhân đều đã biết được, Thái Thanh Thánh Nhân đích thân hiện thân bảo vệ hắn, bảo hiểm trên người hắn liền tăng thêm một mảng lớn.

Lại có, hiện tại Huyền Hoàng Bảo Tháp nổi lơ lửng bên ngoài nguyên thần của Lý Trường Thọ, trong tay áo cất Không Gian Xích, trong lòng ngực dán Ly Địa Diễm Quang Kỳ, còn có thể mời một bộ phận uy năng Thái Cực Đồ đến đây chi viện vào bất cứ lúc nào...

Nói một cách ổn thỏa hơn, khoảnh khắc này là khoảnh khắc an toàn nhất đối với hắn trong năm trăm năm trước và năm trăm năm tới!

Lúc này trong đáy lòng Lý Trường Thọ cũng vô cùng sôi nổi, Tháp đại gia say khướt kể về mười hai năm tiếp xúc gần gũi với Kim Đấu muội muội, Ly Địa Diễm Quang Kỳ a di biểu thị im lặng, Không Gian Xích lão ca thì cười lạnh.

Đáng nhắc tới chính là, Thái Cực Đồ cũng bắt đầu có linh niệm truyền đến, tham dự đề tài của bọn nó.

Hiển nhiên là trải qua thử thách mà Tháp đại gia nói, Thái Thanh lão gia đã triệt để công nhận Lý Trường Thọ hắn là đệ tử Thánh Nhân, Thái Cực Đồ cũng không còn xem hắn như người ngoài...

Thừa dịp không cần trả lại chí bảo Nhân Giáo, Lý Trường Thọ rời khỏi Tam Tiên Đảo, liền quyết định mang Linh Nga tới tế điện sư phụ.

Đều là Luyện Khí Sĩ, kỳ thật cũng đều xem nhẹ sinh tử, nếu không sẽ không chịu nổi những năm tháng tịch mịch dài đằng đẵng...

Tiên nhân bình thường tảo mộ: tìm mộ phần, vái chào đối với mộ phần, cắm một ít hương, đặt một số hoa quả, niệm vài câu điếu văn.

Quyền thần Thiên Đình tảo mộ: Trực tiếp đi tới Địa Phủ Lục Đạo Luân Hồi Bàn, còn là cái loại muốn đi vào.

Không có khó khăn trắc trở gì, Lý Trường Thọ liền đến bên cạnh Lục Đạo Luân Hồi Bàn, bị một chùm sáng đưa vào trong đó...

Lần này, Hậu Thổ nương nương cũng không lộ diện, đặt Lý Trường Thọ ở bên trên một con dốc thoải.

Bên ngoài con dốc thoải có một hồ nước nhỏ, mấy quả cầu ánh sáng màu vàng chìm chìm nổi nổi ở trong đó, hồn phách Tề Nguyên lão đạo ở ngay trong đó.

Trong mắt Lý Trường Thọ toát ra một chút bình yên, nâng Linh Nga ở bên trong tay áo ra.

Từng tia từng tia tiên quang lượn lờ, thân hình của Linh Nga không ngừng xoay tròn, khôi phục thành kích thước bình thường, sau đó...

Bình Luận (0)
Comment