Lý Trường Thọ nói: "Nếu ta liều lĩnh thiêu đốt lực lượng nguyên thần, chuẩn bị đủ cửu chuyển Kim Đan, ta có thể cân bằng...tuổi thọ của đại thần thông giả."
Bạch Trạch không khỏi ngẩn ra, cẩn thận suy ngẫm, lập tức quá sợ hãi.
"Như thế ngươi chẳng phải là!"
"Tu vi của ta cũng sẽ không bởi vậy mà tự nhiên tăng trưởng, đại đạo có giới hạn của riêng nó, nhưng sẽ kéo đối phương vào cảnh giới của y khi y bằng tuổi ta. Đáng tiếc, ta đã từng suy tính, một khi dùng chiêu này, không có gì khác biệt cùng với đồng quy vu tận, cửu chuyển Kim Đan cũng đều không nhất định có thể cứu nguyên thần của ta về. Có quá nhiều liên quan."
Lý Trường Thọ tràn đầy tiếc nuối thở dài, quay người bay về hướng Tiểu Quỳnh Phong, cưỡi mây bay ở độ cao không cao không thấp, vứt xuống một câu cảm khái: "Gân gà."
"Phi!" Bạch Trạch giơ chân thi triển tuyệt kỹ đối với bóng lưng của Lý Trường Thọ—— lão dê rừng nhổ nước miếng.
Triệu Công Minh vặn eo bẻ cổ đi ra, cười nói: "Hiếm khi thấy Trường Canh lão đệ nói thần thông bản lĩnh của chính mình đối với người khác."
"Công Minh đạo huynh chỉ sợ là đã hiểu lầm!" Bạch Trạch thở dài: "Thuỷ Thần bất quá là đang đề tỉnh bần đạo một câu, thuận tiện...mà thôi, chuyện này cũng không tiện nói. Nói cho cùng, tín nhiệm của Thuỷ Thần đối với bần đạo, cao nhất cũng chỉ có thể có bảy ~ tám phần, khó có thể tin hoàn toàn."
Triệu Công Minh có chút buồn bực: "Vì sao?"
"Tính tình của Thuỷ Thần chính là như vậy: " Bạch Trạch cười nói: "Ngày nào đó Thuỷ Thần cảm thấy có thể tiện tay xóa bần đạo đi, mới có thể đạt được chín thành tín nhiệm của hắn. Nếu không vì sao bần đạo lại xưng hô Thuỷ Thần là Thuỷ Thần, mà không đổi giọng xưng là Trường Canh? Tọa kỵ và đầu bếp, còn chưa xứng mà thôi."
Triệu Công Minh nói: "Ta sẽ đi nói với Trường Canh một chút, làm sao có thể đối xử với Bạch tiên sinh như vậy!"
"Chớ đi, đạo huynh chớ đi." Bạch Trạch vội vàng ngăn cản Triệu Công Minh, còn có một chút tiếc nuối cười cười: "Nói một câu từ trong đáy lòng, Thuỷ Thần như thế, trong đáy lòng bần đạo mới cảm thấy an ổn nhất."
Triệu đại gia lập tức đầu đầy dấu chấm hỏi, cảm thấy không rõ ràng cho lắm, yên lặng cách Bạch Trạch xa hơn một chút.
"Bạch tiên sinh, ngươi hẳn là..."
"Còn thỉnh đạo huynh nghĩ kỹ trước khi nói." Trong đôi mắt Bạch Trạch nở rộ tiên quang, bồng một tiếng hóa thành bản thể, độc giác trên đỉnh đầu lấp lóe hàn quang.
Triệu Công Minh cười ha ha, lui lại hai bước, thở dài: "Nếu ta đi lên Thiên Đình cũng sẽ là võ tướng, thật sự không hiểu luận điệu của đám văn thần các ngươi. Bạch tiên sinh vui vẻ là được rồi, vui vẻ là được rồi...ấy, ta cũng đâu có nói gì! Bạch tiên sinh đừng đâm loạn! Ta đường đường là đại đệ tử ngoại môn Tiệt Giáo, cũng cần có mặt mũi! Ha ha ha ha!"
Bên trên Tiểu Quỳnh Phong, tiên thức của Lý Trường Thọ quét mắt nhìn hai vị đại năng đùa giỡn, cười lắc đầu.
Triệu đại gia thật là mặn, khục, thật là nhàn rỗi.
Ngọc Đế cũng đã chính miệng thúc giục, để cho chính mình đi đến Nguyệt Cung nhậm chức, chính mình nên nghĩ biện pháp gì, mới có thể rũ sạch quan hệ giữa chính mình cùng với vị Nguyệt Cung kia?
Việc này nhìn như là nhỏ, kỳ thực thập phần vi diệu.
Liên quan lớn nhất của hắn cùng với Tiệt Giáo lúc này, chính là Vân Tiêu tiên tử cùng với hắn đang ở trong giai đoạn "Cảm tình từng bước ấm lên", cho nên coi như hắn có một chút hành động cử chỉ vượt qua ranh giới, tiên Tiệt Giáo cũng sẽ để ý.
Cử động lần này của Ngọc Đế dường như chính là cố ý suy yếu liên quan giữa hắn cùng với Tiệt Giáo, làm cho hắn đứng ở vị trí của Thiên Đình...
Lúc lãnh đạo hết lòng vì người, chính là lúc y muốn trọng dụng ngươi, lại sợ ngươi đi ăn máng khác.
Đạo lý này cũng giống như khi một nhà lãnh đạo nói với ngươi về ước mơ của ngươi, vì y không muốn tăng lương và muốn ngươi làm việc nhiều hơn.
Nếu như Ngọc Đế quay đầu lại nói, muốn tứ hôn Hoa Vân hoặc là Long Cát cho Thuỷ Thần hắn, Lý Trường Thọ sẽ không có một chút kinh ngạc nào.
Đây là vị trí của Ngọc Đế, nhất định phải làm ra quyết đoán và đề phòng.
Sự tình đi đến Nguyệt Cung tưởng chừng như là trò nghịch ngợm nào đó của Ngọc Đế bệ hạ, kỳ thực có hơn mười mấy tầng thâm ý.
Lý Trường Thọ cẩn thận suy nghĩ, quyết định vẫn nên ổn một chút, tiến hành chuẩn bị một ít ứng đối.
"Nhân khí" của hắn tại Thiên Đình hiện nay đang cao, vừa đi đến Nguyệt Cung nói không chừng liền sẽ rơi vào chiến trận hoa đào, nhất là phải đối mặt với nhiều tiên tử dung mạo đỉnh tiêm nhảy múa ở trước mặt mình như vậy.
Có một loạt pháp khí Bách Mỹ Lão Hậu Đồ trong người, Lý Trường Thọ tự nhiên không sợ những chuyện này, nhưng những lời đồn đại, chỉ sợ sẽ...
Ý nghĩ nhất định phải rõ ràng.
Chính mình sau khi đi qua, nhất định phải đối lập cùng với Hằng Nga, tối thiểu phải truyền ra những lời đồn đãi như Hằng Nga bởi vì chuyện gì mà chán ghét Thuỷ Thần, Thuỷ Thần trách cứ Hằng Nga không nghe quản giáo.
Muốn làm được việc này, kỳ thật cũng đơn giản.
Lý Trường Thọ đưa tay viết ra một hàng chữ lớn ở trên trang giấy trống không trước mặt —— «Một trăm cách làm thịt thỏ »
Đương nhiên, đây chỉ là để dọa con thỏ ngọc kia, chính mình chỉ cần sơ ý làm rơi thứ này ra, sau đó vào lúc huấn luyện thường nga tập vũ đạo, ở bên cạnh nướng thịt, làm một ít món ăn ngon, tiêu khiển thư giãn một tí là được.
Nói trở lại, chính mình bất quá chỉ là Đạo Nhân Giấy đi qua, lại có thể làm gì.
Nhiều nhất chỉ là đạo tâm bị ảnh hưởng.
Hắn đường đường là Thuỷ Thần Thiên Đình, nhân vật số ba Nhân Giáo, há lại sẽ sợ đám tiên tử kia?
Ta là một nam nhân đoan chính!
"Sư huynh?"
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng khẽ gọi, Lý Trường Thọ khẽ run rẩy tay, suýt chút nữa xé rách trang giấy viết trước mặt.
Quay đầu nhìn ngọc phù sáng ngời bên trên vách tường, tiện tay cầm ngọc phù tới, hỏi: "Sao thế?"
"Ta làm một ít canh, huynh có muốn nếm thử không?" Bên trong lời nói của Linh Nga mang theo cảm giác tràn đầy chờ mong.
Cái trán của Lý Trường Thọ lập tức treo đầy vạch đen.
Đây là đường dây cầu sinh khẩn cấp! Có thể nghiêm túc một chút hay không! Ngọc phù là có hạn chế số lần sử dụng!
"Đưa một chút đến đây đi, sau đó bản thể của ta sẽ đi vào bên trong đan phòng."
Sự tình đi đến Nguyệt Cung này, có cần nói đối với Linh Nga hay không? Dù sao về sau chắc chắn sẽ có tin đồn đầy trời truyền ra, sớm xóa đi những nghi ngờ của Linh Nga cũng là không tồi.
Lý Trường Thọ nghĩ như vậy, lại lấy ra một trang giấy khác, viết xuống một phương án dự bị.
«Thái Thanh Thuần Dương Đồng Tử thần công • bản hoàn chỉnh».
"Ừm, như vậy liền vạn vô nhất thất."
Vì sự tình đi Nguyệt Cung, trước sau đã giày vò hơn nửa ngày, Lý Trường Thọ nhìn "Một chút" bố trí trên bàn của chính mình, bưng bát ngọc nhấp một hớp đồ uống lạnh như băng độc quyền của Tiểu Quỳnh Phong, hài lòng gật đầu.
Trù nghệ của Linh Nga, quả nhiên bắt đầu đi chệch hướng, chuyên về trà và đồ ăn nhẹ.
Sợ điều gì khi nhậm chức?
Sóng to gió lớn cũng đều đã trải qua rồi, còn có thể thất bại ở trước mặt ba trăm tiên nữ eo thon hay sao?