"Ha ha ha! Trường Canh thật là!" Ngọc Đế hết sức vui mừng, vỗ tay cười to một hồi: "Quả nhiên là...khục, luôn có thể làm ra những trò mới! Có thể nghĩ ra chủ ý như vậy, lợi hại, thật lợi hại."
Mộc Công ở dưới đài cao cười nói: "Có thể nhìn ra, Thuỷ Thần quả thật là có một chút chú ý đối với chuyện này. Bệ hạ, chúng ta nên gặp chiêu phá chiêu như thế nào?"
Ngọc Đế cẩn thận suy tư một hồi, buồn bực nói: "Vì sao lại muốn gặp chiêu phá chiêu?"
Mộc Công nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ ngài, chẳng lẽ không phải vì suy yếu ảnh hưởng của Tiệt Giáo đối với Thuỷ Thần, mới để cho Thuỷ Thần đi vào bên trong Nguyệt Cung...sao?"
Ngọc Đế áo trắng lộ ra vẻ giật mình, nhưng sau đó liền chậm rãi gật đầu thở dài: "Những gì ta lo lắng, thật sự không thể gạt được Mộc Công."
Đông Mộc Công nhẹ nhàng thở ra, chính mình lần này, cuối cùng cũng không có phỏng đoán sai tâm ý của Ngọc Đế.
Ngọc Đế sờ cằm trầm ngâm một hồi, rất nhanh liền nói: "Đại kiếp sắp đến, trăm năm sau Tam Giáo cùng bàn bạc sự tình Phong Thần, Trường Canh ái khanh xác thực không nên có quá nhiều lui tới cùng với Tiệt Giáo, tránh cho can thiệp quá nhiều ở bên trong đại kiếp, gặp nạn phản phệ lớn. Vậy thì, Mộc Công cảm thấy, chúng ta nên phá một chiêu này của Trường Canh như thế nào?"
Đông Mộc Công ngẫm nghĩ, rất nhanh liền lắc đầu một hồi: "Lão thần ngu dốt, không nghĩ ra được diệu kế gì."
Ngọc Đế trầm ngâm vài tiếng, ngồi ở kia cẩn thận suy nghĩ, không bao lâu chính là lắc đầu cười một tiếng.
"Không sao, để Trường Canh tự động quyết định là được, hắn ở đó dường như cũng rất thoải mái, dù sao trước sau cũng chỉ bất quá mười năm mà thôi."
Mộc Công có một chút muốn nói lại thôi, nhưng vẫn cúi đầu xưng phải, không dám nhiều lời.
Ngọc Đế tiếng nói nhất chuyển, khuôn mặt có một chút ngưng trọng: "Lai lịch của kẻ Phù Nguyên kia, đã điều tra như thế nào?"
Vẻ mặt của Đông Mộc Công cũng trở nên vô cùng nghiêm túc, bắt đầu bẩm báo kỹ càng kết quả chính mình tra được. Lăng Tiêu bảo điện bị ánh vàng bao phủ, chặt đứt hết thảy dò xét bên ngoài.
Tạm thời không đề cập tới Ngọc Đế cùng với Mộc Công âm thầm điều tra tên khốn kiếp Thiên Đình.
Lý Trường Thọ ở bên trong Nguyệt Cung, gió êm sóng lặng bắt đầu kiếp sống giáo tập nhàn nhã.
Bên trong Nguyệt Quế Cung vốn là nơi hội tụ sắc đẹp Thiên Đình, hắn lại có một chút không hiểu phong tình, ở chỗ đó bắt đầu...
"Phát sóng trực tiếp" nhóm thường nga ca múa, kèm theo ba bữa tiệc nướng nhỏ mỗi ngày.
Nhóm thường nga mỹ mạo ban đầu còn có một chút câu nệ, nhưng sau nửa ngày, dưới sự sắp xếp của các nữ tiên quan, họ lần lượt bắt đầu nhảy múa, để cho giáo tập xem bản lĩnh của mình.
Trong đại điện này, tiếng nhạc uyển chuyển và đẹp đẽ.
Lý Trường Thọ ăn dưa và trái cây ngon lành mà Ngao Ất đưa tới liên tục không ngừng, bình tĩnh thưởng thức cảnh đẹp như vậy.
Mặc dù chỉ là một cỗ Đạo Nhân Giấy, ngũ giác có một chút mơ hồ, nhưng Lý Trường Thọ cũng cảm thấy thư thái.
Vào thời khắc thế này, kiến thức của vị Nhị Thái Tử Long Cung Đông Hải Ngao Ất này, phát huy ra hiệu quả tuyệt cường!
Bên trong Thiên Đình, người có thể đối mặt với cảnh đẹp như vậy mà không thèm để ý, có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng Ngao Ất tuyệt đối là một người trong số đó.
Không có gì khác, bời vì đã thấy nhiều.
Ca múa Thiên Đình cũng đều thuộc về phạm trù "Nhã", muốn nói đến ăn chơi, vẫn là cựu quý tộc Viễn Cổ Long Tộc biết ăn chơi.
Nhưng mà chưa qua được mấy ngày, Biện Trang liền có một chút không kìm nén được.
Theo lý thuyết, hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của Biện Trang, so với Ngao Ất còn muốn xa hoa lãng phí hơn một ít, Thiên Nhai Các làm hội sở tình kiếp lâm thời đầu tiên ở bên ngoài Hồng Hoang Ngũ Bộ Châu, Biện Trang thân là Thiếu chủ Thiên Nhai Các, từ nhỏ cũng không hiếm thấy tình huống như vậy.
Nhưng đối với Biện Trang mà nói, tiên tử Thiên Đình phảng phất như chính là có lực hút vô hình.
Lần đầu tiên tới Nguyệt Cung, Biện Trang bẩm báo sự tình thuỷ quân Thiên Hà không có đủ vũ khí, Lý Trường Thọ cũng tạm thời nhẫn nhịn.
Nhưng chưa được nửa ngày, Biện Trang lại chạy tới một chuyến, bẩm báo thuỷ quân Thiên Hà có Thiên Binh ẩu đả...
Lại cách một canh giờ, Biện Trang chạy đến bẩm báo thuỷ quân Thiên Hà có người thao luyện quá độ bị cảm nắng...
Lý Trường Thọ liền phong bế tiên lực của Biện Trang tại chỗ, gọi Ngao Ất tới, trực tiếp trói Biện Trang lại, đưa vào bên trong Thiên Hà ngâm nước, cho đến khi nào y tỉnh táo mới thôi.
Vị Nhị sư huynh này, quả nhiên là tâm heo.
Từ khi giải phóng thiên tính, cũng không tránh khỏi quá phóng đãng một chút, sau này chắc chắn sẽ gieo việc này ở trong lòng!
Nghĩ đến Biện Trang, Lý Trường Thọ liền nghĩ đến sự tình Tây Du, nghĩ đến Kim Thiền Tử bị chính mình đưa trở về trùng luyện lại kia.
Chính mình hiện nay, nhất định phải đặt hết thảy tinh lực ở bên trên ứng đối với đại kiếp Phong Thần, cũng không cần sốt ruột sự tình Tây Du.
Từ kết quả của hai trận kiếp nạn mà nói, Tây Du bất quá chỉ làm phương tây đại hưng. Mà Phong Thần lại quyết định lúc phương tây đại hưng, người chủ trì phương tây là ai.
Tới Nguyệt Cung một chuyến, Lý Trường Thọ cũng không thể tay không mà quay về, phải làm ra một chút thành tích giáo tập.
Kế hoạch của hắn là vào nửa năm trước khi rời đi, dạy nhóm thường nga một loại phương thức biểu diễn mới—— hát nhảy.
Lý Trường Thọ chỉ coi đây là việc vặt, sự tình ký tên Phong Thần Bảng đã sắp đến, hắn cũng không thể thật sự lãng phí thời gian ở Nguyệt Cung, chơi đùa cùng với một đám thường nga.
Một cỗ hóa thân, tự nhiên không có cách nào buộc lại hết thảy tâm thần của hắn.
Cử chỉ phát sóng trực tiếp ở bên trong Nguyệt Quế Cung, Lý Trường Thọ cũng không phải chỉ là vì cho nhóm nam tiên một tấm gương, phát một chút phúc lợi, mà còn vì bảo vệ thanh danh của chính mình.
Trong này còn có mấy tầng cân nhắc, là người bên cạnh không biết —— Lý Trường Thọ muốn mượn cơ hội này, tìm hiểu Tây Phương Giáo!
Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.
Lý Trường Thọ ý thức được, nhận biết của hắn đối với Tây Phương Giáo, vẫn chỉ dừng lại ở bề mặt, chỉ biết là Tây Phương Giáo có hai vị Thánh Nhân, có đông đảo đệ tử Thánh Nhân, nắm trong tay một số lớn Hồng Mông hung thú, Yêu Tộc Thượng Cổ.
Trừ những thứ này thì biết rất ít.
Bởi vì lúc Thượng Cổ, Tây Phương Giáo lập giáo liền trực tiếp đứng ở bên ngoài Đạo Môn, Thánh Nhân thành Thánh là dựa vào phát thề đạt được công đức khôn cùng, bắt đầu từ Thượng Cổ, Tây Phương Giáo liền có một loại ý niệm lớn mạnh bức thiết.
Nhiều năm như vậy, bọn họ rốt cuộc đã độ được bao nhiêu cao thủ? Lại ở bên ngoài Ngũ Bộ Châu, phát triển ra bao nhiêu thế lực lớn?
Chỉ sợ là khó có thể tính toán.
Tuy nói dùng bốn chữ "núp bóng bẩn thỉu" để hình dung đại giáo của Thánh Nhân là ít nhiều có một chút bất kính, nhưng Tây Phương Giáo xác thực rất có năng khiếu ở phương diện này.
Có không ít đệ tử của Tiếp Dẫn Thánh Nhân còn chưa lộ diện, lúc này chính mình đã từng giao thủ chủ yếu là Địa Tạng, Kim Thiền miễn cưỡng xem như nửa cái đệ tử Thánh Nhân kia.