Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 851 - Chương 851.

Chương 851. - Chương 851. -

Ngọc Đế cố ý thành toàn cho Dương Thiên Hữu cùng với Vân Hoa tiên tử, liền ném cái vấn đề khó khăn này cho Lý Trường Thọ, còn nói: "Trường Canh nếu có thể nghĩ ra chủ ý vào trước khi uống xong ly rượu này, ta liền ban thưởng cho Trường Canh một món bảo vật."

Lý Trường Thọ mỉm cười, cố ý lộ ra biểu tình suy nghĩ.

Ngọc Đế vừa mới cầm ly rượu lên uống một ngụm, Lý Trường Thọ liền lấy ra phương án đã sớm chuẩn bị.

"Có."

Phốc ——

Hóa thân Ngọc Đế che miệng, trừng mắt nhìn Lý Trường Thọ: "Có cái gì rồi?"

"Biện pháp mà bệ hạ muốn!" Lý Trường Thọ cười nói: "Tiểu thần đã từng đi tra lai lịch mười tám kiếp trước đây của Dương Thiên Hữu, cũng đã nhờ Diêm Quân giấu tất cả những gì được ghi trong Sinh Tử Bộ. Lúc này thiên cơ lẫn lộn, bí pháp suy tính bị cấm, chúng ta có thể biên ra một câu chuyện xưa lãng mạn, gia tăng một chút giải thích cho hai người bọn họ."

"Ồ?" Ngọc Đế trở nên hào hứng: "Chuyện xưa nào?"

Lý Trường Thọ lấy ra mấy quyển trục nhỏ ở bên trong tay áo: "Mời bệ hạ xem, tiểu thần đã sớm chuẩn bị tốt, đề phòng có cục diện ngày hôm nay."

Ngọc Đế nhìn chăm chú, đã thấy trên mấy quyển trục kia viết «tìm nàng ba kiếp », «tình tiên nhân chưa hết», «ngươi ở bên trái, ta bên phải».

Cái trán của hóa thân Ngọc Đế treo đầy vạch đen, trừng mắt nhìn Lý Trường Thọ mắng: "Vào thời điểm ta hạ phàm, ngươi làm sao không có lấy ra những thứ này!"

"Khục." Lý Trường Thọ xấu hổ cười một tiếng: "Chuyện xưa lúc ấy là do ngài đặt ra, đây đều là chuyện xưa do tiểu thần tự do phát huy, khó tránh khỏi có một chút khác biệt."

Ngọc Đế cầm quyển trục nhìn kỹ một hồi, rất nhanh liền chọn một cái kịch bản, cũng giống như Lý Trường Thọ đã dự đoán, chính là bộ "Tam sinh tam thế", "Kim Đồng Ngọc Nữ" kia.

Ngọc Đế lại hỏi: "Lập cho bọn hắn chuyện xưa như vậy, lại có thể thế nào?"

Lý Trường Thọ chậm rãi phân tích: "Bệ hạ, qua mấy năm nữa, lời đồn đại bên trong Thiên Đình chắc chắn sẽ nổi lên bốn phía, nói Vân Hoa tiên tử tự mình hạ phàm, làm bậy với phàm nhân. Khi đó tiểu thần liền sẽ thả ra câu chuyện này, triệt tiêu một bộ phận ảnh hưởng kế tiếp. Mà bệ hạ cũng có thể làm dáng một chút, phạt vị Dương Thiên Hữu kia tiêu tán gia tài và để họ phải chịu đựng những ngày khó khăn...Thiên Đình có không ít tiên thần đều là người có cá tính, ở bên ngoài không dám nói gì, nhưng sẽ âm thầm đồng tình với Vân Hoa tiên tử cùng với Dương Thiên Hữu. Lúc này, bệ hạ chỉ cần tìm cơ hội thích hợp, bắt bọn họ trở về Thiên Đình, cắt bỏ một phần tu vi của Vân Hoa tiên tử, dùng hình phạt hy sinh tuổi thọ để tác thành nhân duyên đạo quả cho bọn họ, việc này liền có thể kết thúc viên mãn..."

——chuyện này, đã là trung sách Lý Trường Thọ có thể bảo hộ Nhị Lang Thần Dương Tiễn thuận lợi hàng thế, lại đảm bảo lợi ích của các phương.

Ngọc Đế chậm rãi thở phào một hơi, gật đầu đồng ý, lấy ra một cây ngọc bút trong ngực, đưa cho Lý Trường Thọ.

"Tạ ơn bệ hạ, tiểu thần nếu từ chối thì bất kính."

"Luôn cảm thấy Trường Canh ngươi là đang cố ý gài bẫy ta." Trong mắt Ngọc Đế hơi có chút vẻ ghét bỏ.

Lý Trường Thọ bình tĩnh cười một tiếng, bưng chén rượu kính trụ trời một ly.

Thế là, bảy năm sau.

Sự tình phát triển quả thật giống như Lý Trường Thọ cùng với Ngọc Đế nói tới, sáu năm đầu vô cùng bình tĩnh.

Năm thứ nhất Vân Hoa tiên tử hạ phàm, Dương Phủ nghênh đón Nhị thiếu gia.

Năm thứ ba hạ phàm, Dương Phủ nghênh đón Tam tiểu thư...

Cuộc sống trong Dương Phủ, tất nhiên là thần tiên ghen tị, uyên ương ghen ghét, phàm nhân càng là nghĩ không ra vui vẻ trong đó.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, trời có biến lớn.

Đầu tiên là lời đồn đại nổi lên bốn phía bên trong Thiên Đình, cơ hồ trong vòng một đêm, Thiên Binh ở bên rìa Thiên Đình cũng biết muội muội của Ngọc Đế - Vân Hoa tiên tử kết thân với phàm nhân, làm nhục thiên uy.

Bản thân Thiên Binh Thiên Tướng và chúng tiên thần cũng không có cảm thấy đây là đại sự gì, chỉ là chủ đề trong lúc nói chuyện phiếm.

Lý Trường Thọ kịp thời thả ra tin tức "Dương Thiên Hữu chính là Kim Đồng chuyển thế, cùng với Vân Hoa tiên tử là nhân duyên thiên định ", nhanh chóng sửa chữa việc này.

Nhưng lúc này, có một bộ phận tiên thần lại không ngừng phóng đại mức độ nghiêm trọng của vấn đề này, Phù Nguyên Tiên Ông là người cầm đầu, náo loạn việc này đến bên trên Lăng Tiêu bảo điện.

Ngọc Đế bình tĩnh hạ lệnh, phái một đội Thiên Binh hạ phàm đuổi bắt, bắt một nhà năm miệng ăn của Dương Thiên Hữu vào trong Lăng Tiêu bảo điện, chờ đợi xử lý.

Vấn đề, liền xuất hiện ở khâu này.

Lý Trường Thọ tính toán tường tận việc này, đương nhiên sẽ không bỏ qua chỗ mấu chốt này.

Đạo Nhân Giấy của hắn âm thầm trốn ở dưới mặt đất Dương Phủ, yên lặng chờ Thiên Binh đến.

Thiên Binh rơi xuống, tuyên đọc ý chỉ của Ngọc Đế bệ hạ, đuổi bắt một nhà Dương Thiên Hữu.

Dương Thiên Hữu vô cùng bình tĩnh, đã sớm có đoán trước đối với chuyện này, che chở vợ con, bị Thiên Binh dùng tiên thằng trói buộc.

Đúng lúc này, biến cố phát sinh!

Một Thiên Binh có khoảng cách với Dương Thiên Hữu bất quá nửa trượng, bên trong hai mắt đột nhiên đầy tràn ánh vàng, một bàn tay chụp về phía đỉnh đầu của Dương Thiên Hữu.

Vân Hoa tiên tử không am hiểu đấu pháp, căn bản không kịp tiếp viện.

Nhưng một đạo bóng trắng từ bên cạnh lóe đến cực nhanh, rất hiểm hóc ngăn ở trước người Dương Thiên Hữu, râu tóc phất phới, hai mắt trợn tròn.

Đạo Nhân Giấy "Lý Trường Thọ" đột nhiên xông ra gây khó khăn, trong miệng giận dữ mắng mỏ: "Các ngươi là ai!"

Nhưng hắn vừa dứt lời, Lý Trường Thọ liền đã lập tức mất đi liên hệ cùng với cỗ Đạo Nhân Giấy này, chỉ cảm thấy có một tia đạo vận cưỡng ép phá hủy lực lượng nguyên thần chính mình ký thác vào trên người Đạo Nhân Giấy!

Trong giây lát, Lý Trường Thọ đành phải na di tâm thần đến Đạo Nhân Giấy ở bên trong tay áo, dùng tốc độ cao nhất mở ra một cỗ Đạo Nhân Giấy dự bị khác, nhưng lúc cỗ Đạo Nhân Giấy này lao ra, đã là không kịp...

Vị Thiên Binh kia dùng một chưởng vỗ nát đầu lâu của Dương Thiên Hữu, hơn nữa ở một bên khác, lại có một Thiên Binh đánh chết trưởng tử của Dương Thiên Hữu ở dưới lòng bàn tay.

Lý Trường Thọ chỉ kịp ra tay, dùng phất trần ngăn cản một chưởng đánh về phía Vân Hoa tiên tử, tiên lực toàn thân phun trào, thổi ra một cơn gió lớn...

Đợi gió tắt mây dừng, trong sân một mảnh hỗn loạn.

Đội Thiên Binh còn lại kia mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, nhìn một màn trước mắt này cùng nhau choáng váng, trừng mắt nhìn thi thể Dương Thiên Hữu và trưởng tử của Dương Thiên Hữu.

Con trai thứ hai gần sáu tuổi rưỡi của Dương Thiên Hữu dùng sức ôm muội muội của chính mình vào trong ngực, bên trong biểu tình bình tĩnh mang theo vài phần mờ mịt, trên mặt có một vệt máu.

Đạo Nhân Giấy "Lý Trường Thọ", chỉ để lại hai câu truyền âm cho Thiên Binh nơi đây, bảo mỗi người bọn hắn thối lui.

Một cỗ Đạo Nhân Giấy đã mang Vân Hoa tiên tử đi, đưa đến Thiên Đình.

Các Đạo Nhân Giấy khác ở lại nơi đây, canh giữ ở bên người Dương Tiễn cùng với Dương Thiền.

...

Bình Luận (0)
Comment