Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 934 - Chương 934.

Chương 934. - Chương 934. -

Vân Trung Tử bước nhanh mà đến từ phía sau, khi vị Kim Tiên phúc nguyên này nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thân thể cũng là chấn động.

"Ài, vì sao phương tây lại phạm ác nghiệt như vậy!"

"Sư huynh." Lý Trường Thọ đứng dậy vái chào: "Sư huynh sở trường về con đường luyện khí, còn xin sư huynh nhìn xem Luân Hồi Tháp này còn có thể chữa trị hay không."

Vân Trung Tử vái chào hoàn lễ, bước hai bước đến phụ cận, ngồi ở phía trước tháp cẩn thận châm chước.

Thái Ất Chân Nhân chắp tay sau lưng dạo bước mà đến, hiếm khi đứng đắn một lần, ra vẻ thoải mái mà hỏi: "Trường Canh ngươi dự định xử trí như thế nào? Những hồn phách nơi này, đều có thể là nghiệp chướng của Tây Phương Giáo, đợi sau khi thương nghị Phong Thần, đại kiếp hạ xuống, phương tây xác định sẽ phải hao tổn hơn phân nửa."

Lý Trường Thọ nhếch miệng, ngồi ở kia tiếp tục trầm tư.

Thái Ất Chân Nhân nói: "Ngươi lúc này không hề làm gì, cũng sẽ không có người trách ngươi. Thậm chí, ngươi đã lập được đại công vì Đạo Môn. Huống chi, chúng ta lại có thể làm cái gì? Những hồn phách này đã vô cùng yếu ớt, ta vừa mới dùng công đức thử nghiệm, coi như là Thiên Đạo công đức nhu hòa nhất, bọn họ cũng không chịu nổi một tia, lúc này giống như...tơ liễu vậy. Trừ khi lại làm cho bọn họ luân hồi, chứ muốn cứu bọn họ là không còn cách nào khác, cân nhắc của Tây Phương Giáo ở phương diện này, ngược lại là rất toàn diện."

Lý Trường Thọ nói: "Nhưng cũng vẫn tốt hơn là không hề làm gì."

Vân Trung Tử nói: "Khí linh của bảo tháp này bị hủy, xung quanh có tổng cộng 326.000 cấm chế, vẻn vẹn chỉ là mò đến những cấm chế này, ít nhất cũng phải mất mấy tháng."

Lý Trường Thọ đưa tay vuốt vuốt lông mày, thấp giọng nói: "Làm phiền sư huynh lại nghĩ một chút biện pháp."

"Thiện." Vân Trung Tử đáp ứng một tiếng, cái trán thả ra từng tia từng tia ánh vàng, bao lại toà bảo tháp này.

Lý Trường Thọ quay đầu hỏi: "Ở phía Tây Phương Giáo có ai nguyện ý tới không?"

Thái Ất Chân Nhân mắng: "Còn trông cậy vào bọn họ sao? Hiện tại bọn người kia, nhất định là đang suy nghĩ nên thoát trách nhiệm như thế nào!"

"Tây Phương Giáo không đáng tin cậy!" Lý Trường Thọ thấp giọng nói: "Bọn họ vốn cũng không có để ý đối với thương sinh vạn vật. Đừng có quên hương hỏa thần quốc. Ý nghĩ bọn họ rất đơn giản, cho dù nghiệp chướng lại nhiều, chia ra gánh vác cũng sẽ không có bao nhiêu, từng người dùng hương hỏa công đức liền có thể nhanh chóng thanh tẩy sạch."

Một tiếng nói thanh lãnh vang lên: "Liền nên đại khai sát giới."

Trong lời nói, Ngũ Sắc Thần Quang nở rộ từ chân trời, thân hình Khổng Tuyên vọt tới cực nhanh, lại ở trong một cái chớp mắt hóa giải thế xông của chính mình, chậm rãi rơi vào trước mặt Lý Trường Thọ.

"Khí vận của Thương bộ tộc còn chưa đủ." Khổng Tuyên nói: "Bên kia cũng khó giúp được gì."

Bầu không khí lập tức càng bị đè nén hơn một chút.

Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, ngồi xuống tiếp tục suy tư.

Cứu, tương đương với giúp phương tây.

Nhưng chỗ khó, càng ở chỗ nên cứu như thế nào.

Hồn phách nơi đây đã yếu ớt đến mức không chịu được giày vò, vừa rồi Đa Bảo đạo nhân thử thu hồn phách vào bên trong pháp bảo uẩn dưỡng nguyên thần, cũng đều có ba thành trực tiếp vẫn lạc.

Vân Tiêu mím môi: "Nếu dùng lực lượng hồn phách bảo hộ chân linh, lấy chân linh chuyển thế...cũng không đúng, lúc này bọn họ bị hao tổn chính là chân linh."

Khổng Tuyên lạnh nhạt nói: "Vào lúc Tây Phương Giáo tính kế việc này, tất nhiên chỉ để lại con đường chuyển thế này."

"Chúng ta chỉ có bảy ngày." Lý Trường Thọ vuốt vuốt lông mày: "Mời các vị sư huynh sư tỷ lại cùng nhau thương lượng một phen."

Ngôn ngữ rơi xuống, vỏng cỏ trên tay Lý Trường Thọ truyền ra một tiếng khẽ than thở, một cái bóng mờ chậm rãi ngưng tụ thành, dọa cho Thái Ất Chân Nhân suýt nữa nhảy ra ngoài.

Hư ảnh này nhìn như thiếu nữ, tóc dài, người mặc đạo bào lam nhạt, vừa mới hiện thân liền đứng không vững, có xu hướng ngã xuống., tất nhiên là Tiểu Khổ.

Trong mắt nàng lấp lóe lệ quang, buồn bã nói: "Ta quá thảm rồi! Rõ ràng có bảy người, lại để ta truyền lời...các vị."

Giọng nói của Tiểu Khổ đột nhiên biến hóa, trở nên chững chạc hơn rất nhiều, tất nhiên là Hậu Thổ nương nương mượn miệng Tiểu Khổ, bắt đầu trao đổi cùng với bọn hắn.

"Có thượng sách không?"

Lý Trường Thọ không khỏi im lặng, cúi đầu không nói.

Tiểu Khổ khe khẽ thở dài, quay người ngắm nhìn tầng tầng lớp lớp hồn phách Nhân Tộc phía trên Huyết Hải, nước bên trong hốc mắt vẫn là chảy xuống hai giọt.

Nhưng Tiểu Khổ cũng không mở miệng nhiều lời, chỉ là khẽ thở dài nói: "Hai ngày sau Lục Đạo Luân Hồi Bàn sẽ đưa ra khe hở, có thể cứu bao nhiêu, liền cứu bao nhiêu đi. Trường Canh đừng có khó xử, ngươi đã làm rất nhiều chuyện."

Nói xong, Tiểu Khổ quay người khẽ khom người đối với Lý Trường Thọ, bay trở về vòng cỏ.

Lý Trường Thọ vội vàng hoàn lễ, trong đáy lòng cũng biết, nương nương cũng không muốn tạo áp lực cho bọn hắn.

Thái Ất Chân Nhân lại hỏi: "Ba vị lão sư có ý tứ gì?"

Vân Tiêu đáp: "Sư tôn không phải là thánh thấy chết không cứu, thấy chúng sinh khó khăn mà nhìn như không thấy, nếu chúng ta muốn ra tay, tự nhiên có thể ra tay."

"Sư huynh, gọi tất cả mọi người tới thương nghị một phen đi."

Trong đáy lòng Lý Trường Thọ có một chút linh quang hiện lên, nhưng linh quang này trôi qua quá nhanh, chưa thể bắt được.

Không bao lâu, đạo đạo lưu quang bay trở về, chín tiên bọn họ cộng thêm Vân Trung Tử vừa mới mời đến, cùng nhau thương nghị sự tình lúc này.

Mà khi bọn họ thương nghị nửa ngày, lại cho ra lời nói mà Lý Trường Thọ nói trước đây.

Nỗ lực hết sức.

...

Tại Linh Sơn, trong tầng tầng đại trận, ở góc có một chút lẻ loi trơ trọi kia.

Địa Tạng xếp bằng ở phía dưới tàng cây, Đế Thính bên người dùng đuôi dài và thân thể che lấp thân ảnh Địa Tạng, trên đỉnh đầu thỉnh thoảng sẽ có từng mảnh từng mảnh lá rụng trượt xuống.

Cây này đang dần dần khô héo.

Bên cạnh linh trì nơi xa, một đám đệ tử Tây Phương Giáo tình cảnh bi thảm, bắt đầu từ nửa canh giờ trước, đệ tử ngày bình thường thân cận cùng với vị lão đạo "Thạch Nhạc Chí" kia, vào giờ phút này lại là mắng lão đạo này hung nhất.

Bọn họ tự nhiên cũng đang suy tư đối sách, nhưng từng người nói chỉ là ác quả của việc này, liền không có tiếng vang.

"Chúng ta tự có hương hỏa công đức che chở bản thân, kỳ thật không cần lo lắng nhiều."

Có lão đạo nói như vậy, sắc mặt của hơn phân nửa lão đạo đều hòa hoãn hơn một chút.

Địa Tạng cúi đầu nhìn tràng hạt trong tay, thoáng có một chút xuất thần.

Đế Thính truyền âm thầm nói: "Chủ nhân đừng suy nghĩ, Đại Thánh Nhân lão gia là đứng ở phía ngươi, như vậy là đã đủ. Về sau sống yên ổn tu hành, Tây Phương Giáo coi như tổn binh hao tướng ở bên trong đại kiếp, chủ nhân cũng có thể sống."

"Khi nào thì biến thành như vậy." Địa Tạng tự lẩm bẩm.

Một mảnh lá rụng rơi vào lòng bàn tay gã, làm trong mắt Địa Tạng nhiều hơn mấy phần ba động.

"Dựa vào cái gì Đạo Môn là nhân vật chính thiên địa, phương tây chúng ta chỉ là vai phụ? Lão sư, đệ tử nhất định phải làm phương tây đại hưng! "

"Đạo Môn bọn họ khinh thường kinh doanh tại ba ngàn thế giới, nhưng chúng ta đi cắm rễ, phát triển tín đồ, tự nhiên có thể nhờ vào đó ngưng hương hỏa công đức, càng có thể có công giáo hóa Nhân Tộc. "

"Nhị lão sư, mọi thứ lưu lại một sợi dây, chúng ta trực tiếp dùng hương hỏa thần quốc khống chế toàn bộ đại thiên thế giới, chuyện này không hợp cùng với Thiên Đạo. "

...

Bình Luận (0)
Comment