Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 950 - Chương 950.

Chương 950. - Chương 950. -

Huyền Đô Đại Pháp Sư bày tỏ muốn rời đi, Lý Trường Thọ liền nói, hai người sư huynh đệ lâu không gặp, bản thể của hắn sau đó cũng rất khó xuất quan, không bằng đi uống vài chén lại chia ly.

Đại Pháp Sư tất nhiên là vô cùng vui lòng, chỉ cần Lý Trường Thọ có đầy đủ nhiều lý do giữ lại, y không quay về cũng không sao.

Nhưng lúc Huyền Đô Đại Pháp Sư mở ra không gian, dựa vào Thái Cực Đồ trực tiếp trở về hậu viện miếu Hải Thần An Thủy Thành, Khổng Tuyên không biết vì sao cũng tiến về phía trước nửa bước, nói: "Ta có thể cùng đi hay không?"

Cùng, cùng đi?

Lý Trường Thọ không khỏi nhíu mày, bên kia thế nhưng là còn có một vị tẩu phu nhân khác...khục, chuẩn tẩu phu nhân!

Đại Pháp Sư ấm giọng nói: "Hãy đi cùng nhau, Trường Canh nấu ăn rất ngon."

Nói xong cũng không quay đầu lại xuyên qua khe hở không gian, Khổng Tuyên thở ra một hơi nhẹ nhõm, cất bước đi theo, bá một tiếng biến mất không thấy gì nữa.

Lý Trường Thọ: ! ?

"Chúng ta không bằng cưỡi mây bay trên đường!"

Lúc khe hở không gian sắp khép kín, Lý Trường Thọ hô đến một nửa cũng chỉ có thể phóng ra một bước, nhanh chóng chui vào trong đó.

Đi chỉ bất quá hơn mười mấy bước, đã là đi ra một chỗ khe hở không gian khác, đến hậu viện miếu Hải Thần.

"Meo?" Ở phía trước cửa hậu viện, con mèo mướp nhỏ nhắn xinh xắn khẽ nghiêng đầu.

Thiên, thiên thọ.

Đại Pháp Sư ngài là thật sự không sợ nội bộ mâu thuẫn, như thế nào ngay cả thương lượng cũng đều không thương lượng, liền trực tiếp mời Khổng Tuyên? !

Mời liền mời, dù sao cũng phải cho hắn một chút thời gian phản ứng chứ!

Thật tuyệt vời, dựa vào Thái Cực Đồ mở ra không gian, xây hai cánh cổng hư không, trực tiếp bước vào, vọt tới hậu viện miếu Hải Thần...

Hắn chính là vừa mới hứa hẹn với nhân viên nội ứng Nhân Giáo quan trọng!

Tại hậu viện miếu Hải Thần, Lý Trường Thọ dùng tay trái ôm con mèo mướp nhỏ kia.

Toàn thân con mèo này xù lông, bốn cái móng vuốt không ngừng vung vẫy, đôi mắt mèo đáng yêu hóa thành hình tam giác ngược, trong miệng kêu meo meo không ngừng.

Đây là phản ứng cấp tốc của Lý Trường Thọ, mới chui ra ngoài từ khe hở không gian, liền ngăn lại mèo mướp bay nhào đến.

Lúc này ở ngay trước mặt Khổng Tuyên cũng không thể nói thêm cái gì, Lý Trường Thọ đưa tay gõ hai lần trên đỉnh đầu con mèo mướp nhỏ này, mắng: "Đừng có thất lễ, đây chính là khách quý của Nhân Giáo chúng ta!"

Mèo mướp nhỏ nháy mắt mấy cái, lập tức an tĩnh hơn rất nhiều, chủ động cọ cọ vào bàn tay của Lý Trường Thọ.

Lời này không chỉ dùng hai chữ "khách quý" cho Khổng Tuyên đủ mặt mũi. Lại dùng bốn chữ "Nhân Giáo chúng ta", làm cho Văn Tịnh đạo nhân cảm thấy thân thuộc trong nháy mắt.

Đó là thể hiện trực quan "sự nhanh trí" của Lý Trường Thọ.

Trong đáy lòng Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở ra, ý nghĩ vừa chuyển động, liền lập tức muốn khống chế thế cục toàn trường, kéo theo tiết tấu toàn trường, hóa "sư huynh Tu La tràng" có khả năng xuất hiện ngày hôm nay này thành vô hình!

Nhưng trên khuôn mặt anh tuấn của Đại Pháp Sư lại hiện lên một nụ cười ôn hòa...

"Văn Tịnh cũng ở đây sao, thế nhưng là có chuyện quan trọng gì?"

"Meo ~"

Nữ vương đại nhân khéo léo ứng tiếng, Khổng Tuyên ở bên cạnh hiếu kỳ đánh giá con mèo này, rất nhanh liền nhẹ nhàng nhíu mày.

"Nguyên thần phụ thể? Dường như còn là hung thần nguyên thần."

"Meo meo!"

【 Ngươi mới là hung thần! 】

Lý Trường Thọ: "..."

Vào giờ khắc này, biểu tình của một vị quyền thần Thiên Đình nào đó, hoàn toàn có thể dùng bốn chữ "sống không còn gì luyến tiếc" để hình dung.

Nếu năm tháng có thể lùi lại, trở lại lúc hắn cùng với Đại Pháp Sư vừa rời khỏi Thánh Mẫu Cung, Lý Trường Thọ nhất định phải căn dặn Đồ lão đại một tiếng, sớm tống Đại Pháp Sư đến thiên ngoại.

"Văn Tịnh cũng ở đây sao... "

Đây là cơ mật tối cao của Nhân Giáo chúng ta!

Thánh Nhân lão sư muốn dùng Văn Tịnh đạo nhân đi hủy Thập Nhị Phẩm Kim Liên!

Chuyện này có quan hệ đến giáo vận Tây Phương Giáo, quan hệ đến đại tính kế Hóa Hồ Vi Phật, quan hệ đến có thể hay không vào trước Tây Phương Giáo sắp đại hưng, đào rỗng phương tây bọn họ!

Đại Pháp Sư lại cứ như vậy thuận miệng nói ra thân phận của Văn Tịnh đạo nhân!

Mặc dù bên cạnh là Khổng Tuyên, nơi đây cũng có Thái Cực Đồ trấn áp, rất khó bị người nhìn trộm, nhưng...

Quả thực bất ổn!

Lý Trường Thọ tự nhiên hiểu được, tính tình của Đại Pháp Sư chính là như vậy, tùy tính tự nhiên, không nhận câu thúc.

Chính mình chịu nhiều ân huệ của Đại Pháp Sư như vậy, Thọ hắn có thể có ngày hôm nay, cũng là dựa vào Đại Pháp Sư dìu dắt, làm một ít chuyện chùi đít cho Đại Pháp Sư, dập lửa ở hậu viện...

Thiên kinh địa nghĩa, theo lý phải làm.

Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, Lý Trường Thọ mỉm cười, nhanh chóng nói: "Chúng ta hãy đi vào bên trong nói chuyện, bên ngoài không phải là nơi nói chuyện."

Đại Pháp Sư lúc này cũng phát hiện ra mình lỡ miệng, bình tĩnh mỉm cười nhìn Khổng Tuyên.

"Làm sao vậy?" Khổng Tuyên có một chút không rõ ràng cho lắm.

"Những gì thấy và nghe hôm nay, đừng truyền ra ngoài." Đại Pháp Sư nghiêm mặt nói: "Nơi này xem như là mật địa chủ yếu của Trường Canh, con mèo mướp nhỏ này cũng là Trường Canh hao tâm tổn trí an bài tính kế."

Khổng Tuyên cười nói: "Yên tâm đi, ta cũng không phải là người xúc động, càng không muốn kết giao với người khác."

Đại Pháp Sư đưa tay làm dấu mời, cùng nhau đi vào với Khổng Tuyên, hai người nhìn nhau, ngược lại là hết sức hài hòa.

Phía sau, Lý Trường Thọ đặt con mèo mướp nhỏ kia ở trên đầu vai chính mình, ánh mắt phức tạp, tâm tình nặng nề.

Ngẫm nghĩ, hắn bỏ mèo mướp nhỏ vào trên ghế ngồi bên cạnh Đại Pháp Sư, nói một tiếng:

"Sư huynh, ta sẽ đi làm mấy món ăn."

Trực tiếp chuồn mất.

Đại Pháp Sư lúc này, còn không biết chuyện gì sắp phát sinh, còn đang cười ha ha giới thiệu Khổng Tuyên cho Văn Tịnh đạo nhân.

Lúc này Khổng Tuyên khá lịch sự đối với Văn Tịnh đạo nhân, nhưng tổng thể mà nói chính là "không quan tâm".

Văn Tịnh đạo nhân thì trái lại, đã là ngửi được uy hiếp to lớn, lúc này đang nổi lên "địch ý".

Trong đáy lòng Lý Trường Thọ nói một câu bảo trọng, gọi thần sứ tới đóng cửa thần miếu, an bài phàm nhân mang nước trà điểm tâm tới, trực tiếp đi thẳng đến phòng bếp, bắt đầu làm một chút thức nhắm sở trường.

Thuận tiện, mở ra một cỗ Đạo Nhân Giấy giấu ở bên trong sơn thủy đồ họa tác của Thánh Nhân, quan sát tình hình trong hậu viện ở khoảng cách gần.

Tĩnh...

Hình ảnh an tĩnh một hồi, Đại Pháp Sư ngồi ngay ngắn ở chủ vị, Khổng Tuyên ngồi ở bên cạnh, mèo mướp nhỏ thì ngồi ở một bên khác Đại Pháp Sư.

Một cỗ sóng ngầm cuồn cuộn, không khí dần dần cứng ngắc.

"Ừm khục!" Đại Pháp Sư cuối cùng cũng tìm được một cái chủ đề, hỏi: "Khổng Tuyên đạo hữu, những năm gần ngươi đây bảo vệ Thương bộ lạc kia tại phàm tục, hết thảy có thuận lợi?"

"Coi như thuận lợi!" Khổng Tuyên nói: "Khí vận Thương bộ lạc thâm hậu, cái bộ lạc này nhất định là sẽ sinh ra một vị chung chủ Nhân Tộc Nam Châu. Việc này tất nhiên là muốn cảm ơn Trường Canh, cho Phượng Tộc ta cơ duyên như thế."

Bình Luận (0)
Comment