Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 952 - Chương 952.

Chương 952. - Chương 952. -

Nếu nhóm bảo vật có thể hóa thành hình người, tám thành là sẽ lôi ra một băng ghế dài, cắn hạt dưa, thảo luận tư cách của Đại sư tẩu Đạo Môn.

Quyền thần Thiên Đình bình thường nào đó cười khẽ trong đáy lòng, quyết định làm thêm mười...món ăn, tránh khỏi vòng xoáy.

Thà đấu với trăm Địa Tạng phương tây, chứ không tiến vào Tu La môn nơi đây.

Bên trong hậu viện, một câu "chẳng biết lúc nào có thể đi vào bên trong Động Suất Cung bái kiến Thánh Nhân" của Khổng Tuyên, nhấc lên luận chiến hiệp thứ ba.

Đại Pháp Sư cũng không biết là thật sự không ưa đối với chuyện này, hay là hoàn toàn không có suy nghĩ về phương diện khác, lúc này mặc dù đã nhận ra Văn Tịnh đạo nhân cùng với Khổng Tuyên "đối chọi gay gắt", nhưng cũng không ý thức được nguyên nhân vì sao.

Cho nên, Đại Pháp Sư chỉ là mỉm cười nghe, không có tiến hành dập lửa, toàn bộ như xem trò vui.

Một tới hai đi, Lý Trường Thọ không khỏi hỏi Thái Cực Đồ dưới đáy lòng: "Sư huynh là thật sự không hiểu những chuyện này, hay là cố ý như thế, đang thiết lập một bàn cờ lớn?"

Linh giác của Đồ lão đại mang theo vài phần mỉa mai, cười nói: "Còn bàn cờ lớn tiếp theo, Đại đồ đệ vào trước khi an bài đạo thừa Nhân Giáo, cũng không biết nam nữ thụ thai như thế nào, chỉ biết một lòng tu đạo, mấy lần suýt nữa đồng hóa cùng với đại đạo, bị lão gia kéo về."

Lý Trường Thọ đang nếm canh nóng suýt nữa quay đầu phun ra ngoài.

Đồ lão đại tiếp tục nói: "Lão gia bảo Đại đồ đệ đi mở rộng thế lực Nhân Giáo, lại nói y không thể nhận đồ đệ, rõ ràng là bảo y tìm đạo lữ. Đại đồ đệ rất lợi hại, trực tiếp uy hiếp Nguyệt Lão, can thiệp vào nhân duyên của sáu nhà đạo thừa Nhân Giáo, lão gia cũng đều bị y chọc cười. Tư chất của Đại đồ đệ tại các phương diện khác đều là nhất đẳng, duy chỉ có phương diện này...là đầu óc chậm chạp."

Tháp đại gia nói tiếp: "Cũng không thể nói là đầu óc chậm chạp, Đại đồ đệ thu xếp cho người khác vẫn là hết sức lợi hại, năm đó đi đến Tam Tiên Đảo đưa bức họa của Tiểu đồ đệ, cũng có thể gọi là một sự tính kế vô cùng cao minh. Nếu không thì nào có Tiểu đồ đệ ngươi hôm nay!"

Lý Trường Thọ liên tục gật đầu.

Cảm kích, cảm ơn Đại sư huynh!

Không Gian Xích nói: "Giúp y một chút được không?"

"Chuyện này nên nhúng tay như thế nào?"

Lý Trường Thọ sờ cằm trầm tư một hồi, liếc nhìn Khổng Tuyên và Văn Tịnh đạo nhân đang không ngừng dùng ngôn ngữ so chiêu bên trong hậu viện, trong đáy lòng không ngừng suy tư.

Văn Tịnh đạo nhân tất nhiên là không cần nhiều lời, nàng đối với Đại Pháp Sư là ngưỡng mộ vô cùng, là loại người Đại Pháp Sư chỉ cần gật đầu, đêm nay liền có thể bái đường thành thân chủ động cầu duyên kia.

Bất quá Văn Tịnh đạo nhân sau đó còn có đại sự phải làm, không thể để cho nàng đắc thủ quá nhanh, chuyện này vẫn phải đè ép một chút...

Nếu muốn thúc đẩy chuyện tốt của Đại Pháp Sư, vậy liền phải ở dưới tiền đề Văn Tịnh đạo nhân có thể tiếp nhận, lừa dối, khục, thúc đẩy Khổng Tuyên xác định âm dương, để nàng bày tỏ tâm ý của mình đối với sư huynh...

Lúc này, Văn Tịnh đạo nhân phụ thân mèo mướp nhảy tới bên người Đại Pháp Sư, dịu dàng ngoan ngoãn tựa ở bên cạnh cánh tay Đại Pháp Sư.

Khổng Tuyên không cam lòng yếu thế, xách cái ghế đến bên người Đại Pháp Sư, tay vịn chạm vào tay vịn, đoan trang bình tĩnh ngồi xuống.

Đại Pháp Sư: "..."

"Trường Canh làm sao vẫn chưa trở lại?"

Lý Trường Thọ ngẫm nghĩ, bình tĩnh cười một tiếng, bắt đầu sắp xếp người mang thức ăn lên, tâm thần na di đến bên trên Tiểu Quỳnh Phong, mở ra Đạo Nhân Giấy.

Bởi vì cái gọi là nghiệp dư không bằng chuyên nghiệp, ai cũng có khuyết điểm.

Trong nhà vừa vặn có một vị là chuyên gia tại phương diện này, cần phải uyển chuyển hỏi thăm mới được.

Đạo Nhân Giấy【 bản thể 】bay ra từ góc tủ sách, hóa thành thân hình Lý Trường Thọ, dạo bước đi đến thư phòng bên trong mật thất dưới đất.

Lúc này Linh Nga đang tĩnh tọa tu hành, trước mặt bày biện một lư hương, trong đó cắm ba cây hương xanh, dường như đang bái tế một chiếc hộp gỗ...

Một tia đạo vận tối nghĩa khó hiểu quấn quanh xung quanh hộp gỗ, nhưng Lý Trường Thọ lại cảm thấy có một chút quen thuộc.

Đạo vận của Thông Thiên Giáo Chủ?

Lý Trường Thọ lập tức giật mình, lập tức bước nhanh về phía trước, còn chưa vào thư phòng liền nghe được tiếng thở dài của Linh Nga:

"Sư huynh đã về rồi."

"Ừm." Lý Trường Thọ đáp một tiếng, đi vào thư phòng: "Bất quá chỉ là Đạo Nhân Giấy, bản thể còn có một chút chuyện chưa có xử trí xong, đây là?"

"Oa!" Linh Nga quay đầu nhìn lại, miệng nhỏ bẹt ra, vành mắt đỏ lên, thầm nói: "Thánh, Thánh Nhân lão gia trước đó..."

"Làm sao vậy?"

"Đến đưa đồ cưới cho Vân Tiêu tỷ tỷ!"

Linh Nga ngửa đầu giả khóc ríu rít một hồi, làm cho Lý Trường Thọ nhức đầu trong nháy mắt.

Giáo phong Nhân Giáo, cũng là không có ai dạy.

...

Ở mặt sau Huyết Hải, ở phụ cận giới tử tiểu không gian bị Lý Trường Thọ dùng Thái Cực Đồ hủy đi, một bóng người mặc áo choàng đen từ từ xuất hiện.

Phía dưới áo choàng, một bàn tay to lớn màu trắng thò ra, điểm ra một đạo vòng xoáy ở bên trong không gian, lại tiện tay gảy nhẹ, rồi thả một hạt sen bọc trong ngọn lửa đỏ và đen vào trong vòng xoáy đó.

"Ha ha." Cười khẽ một tiếng, bóng đen này lặng yên biến mất không thấy gì nữa, phảng phất như hết thảy mọi thứ đều chưa hề phát sinh, không gian không thể lưu lại nửa điểm bóng dáng của hắn.

Đêm qua có gió nhẹ và mưa, cứ say không cần phải lo.

Lúc trời đông tảng sáng, hậu viện miếu Hải Thần chỉ còn chén bàn bừa bộn.

Rời đi trước hết nhất chính là Văn Tịnh đạo nhân, cũng không phải thua trận, mà là lực lượng huyết muỗi tiêu hao hầu như không còn.

Và để để lại ấn tượng tốt cho Đại Pháp Sư, nàng cũng cẩn thận một chút, cũng không thu lấy lực lượng sinh linh của con mèo mướp nhỏ này, sau khi thần thông ngưng tụ thành huyết muỗi tiêu tán, con mèo mướp nhỏ này bình yên vô sự.

Chỉ để lại một chút di chứng, đặc biệt dính Đại Pháp Sư.

Lúc tảng sáng, người thứ hai cáo từ rời đi chính là Khổng Tuyên.

Y nhiều hơn mấy phần tâm sự, lúc gần đi còn quăng cho Lý Trường Thọ một cái ánh mắt ý vị thâm trường.

Lý Trường Thọ đối với chuyện này...coi như chính mình không nhìn thấy.

Việc này có thể trực tiếp lẫn vào sao?

Chủ thể Tu La tràng, chính là Khổng Tuyên, Văn Tịnh đạo nhân, Huyền Đô Đại Pháp Sư, trừ Văn Tịnh đạo nhân am hiểu đánh lén tính kế đập muộn côn, đấu pháp chính diện yếu hơn so với hai người còn lại, người nào là hắn có thể trêu chọc?

Trọng yếu nhất chính là...

Đại Pháp Sư rõ ràng có điểm kháng cự đối với chuyện này.

Lúc Đại Pháp Sư gần đi, nhíu mày suy ngẫm, cẩn thận suy tư, một hồi lâu mới phản ứng lại, tự lẩm bẩm: "Trường Thọ, hẳn là Khổng Tuyên đạo hữu đối với vi huynh, có một chút không phải là ý nghĩ đạo hữu?"

Lý Trường Thọ híp mắt cười nói: "Sư huynh quá lo lắng rồi."

"Vậy là tốt rồi." Đại Pháp Sư nhẹ nhàng thở ra: "Việc này thật sự khó có thể ứng đối, ngủ một mình thoải mái dễ chịu, nếu nhiều thêm một người ở bên cạnh thì không khỏi quá mức câu thúc."

Bình Luận (0)
Comment