Đây chính là Na Tra sau này, đại thần Tam Đàn Hải Hội, tiểu tướng Thiên Đình tương lai xếp hạng trước năm trên Chiến Tướng Bảng, "là anh ấy, là anh ấy, chính là anh ấy " – tiểu anh hùng được lưu truyền bởi những câu ca dao phàm tục!
Không, không thể đưa ra kết luận nhanh chóng như vậy.
"Khục!" Lý Trường Thọ định tiếng nói: "Linh Châu Tử, ngươi lại chờ ở chỗ này, ta đi nói chuyện cùng với vị tiền bối này một chút."
Nói xong liền một mình cưỡi mây tiến về phía trước, bí mật quan sát phản ứng của Linh Châu Tử, thình lình phát hiện ra...
Linh Châu Tử vẫn là hai mắt sáng lên nhìn chăm chú vào bóng lưng to lớn mạnh mẽ của Ngô Cương, hô hấp cũng bắt đầu có một chút mất cân bằng, toàn bộ huyết khí vận chuyển cũng đều nhanh hơn ba phần so với trước đây!
Lý Trường Thọ: "…"
Sợ, liền thực sự sợ.
Cũng không phải sợ âm dương ngữ đại sư nào đó dùng nước bọt phun chính mình, thuần túy là bởi vì chính mình giống như đã dạy hư mất tiểu Na Tra tương lai...
Hồng Hoang này mặc dù hung hiểm, nhưng cũng không thể biến thành...biến thành...
Cũng không đúng, giống như từ lúc Triệu đại gia bắt đầu nằm xuống, Hồng Hoang này cùng với bên trong tưởng tượng của chính mình liền có một chút không giống.
Mà thôi, trước tiên xác định là không phải, lại nói dù như thế nào, nếu như Linh Châu Tử thật đi lệch đường, vậy thì phải tận lực can thiệp, cố gắng trị liệu, nếu thực sự không được chỉ có thể cấp cho sự tôn trọng, chúc phúc từ phía xa xa.
Vu Tộc, rốt cuộc là có tập tục như thế nào!
...
"Huyền âm khí?" Ngô Cương chống đại phủ, mu bàn tay xoa xoa mồ hôi nóng trên trán, tiếp nhận tiên nhưỡng Lý Trường Thọ đưa tới uống một hớp, cười nói: "Ngươi tìm thứ đồ chơi này để làm gì? Ở chỗ của điện hạ hẳn là có rất nhiều, tìm nàng hỏi là được. Trước đó ta đã đi đến tinh hạch Thái Âm Tinh thu thập rất nhiều, cũng không biết điện hạ dùng để làm gì."
"Ồ?" Lý Trường Thọ cũng không nghĩ tới việc này lại dễ dàng như vậy, nhanh chóng ôm quyền nói tạ ơn, trò chuyện đại sự gần đây cùng với Ngô Cương.
Ngô Cương cau mày nói: "Hương hỏa thần quốc? Đây không phải là bóp chết thiên tính Nhân Tộc? Nếu động chút tay chân bên trong kinh văn, chẳng phải sẽ làm cho Nhân Tộc bên trong một toà đại thiên thế giới, tất cả đều sẽ hóa thành cái xác không hồn?"
"Còn chưa tới tình trạng như vậy!" Lý Trường Thọ nói: "Theo ta điều tra, Tây Phương Giáo lúc này vẫn còn đang ở giai đoạn hấp thu niệm lực chúng sinh, ngưng tụ hương hỏa công đức. Trước đây tranh chấp cùng với Tây Phương Giáo, phía Đạo Môn cũng ăn một chút thiệt thòi nhỏ, làm cho khí vận Tây Phương Giáo hơi vững chắc một chút, lúc này vãn bối cũng đang rầu rĩ nên hóa giải nguy hiểm hương hỏa thần quốc như thế nào. Tiền bối có thượng sách nào không?"
"Thế nhân nhiều ngu muội, đối phương đã là chiếm được tiên cơ." Ngô Cương trầm ngâm một hồi: "Việc này vẫn là phải nhanh chóng giải quyết, có một chút tử thương cũng không thể tránh được, không thể co vòi."
Lý Trường Thọ khiêm tốn cầu ổn, lại hỏi: "Tại Thượng Cổ, không biết có tình huống như vậy không?"
Ngô Cương nói: "Lúc Thượng Cổ, ba ngàn thế giới rất cằn cỗi, vì để cho Nhân Tộc không đến mức bị diệt tuyệt ở bên trong Vu Yêu đại chiến, chúng ta âm thầm đưa rất nhiều bộ lạc Nhân Tộc đến từng toà đại thiên thế giới có thể ở lại..."
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ cười một tiếng, chẳng trách bây giờ ba ngàn thế giới um tùm như thế, nguyên lai còn có Nhân Hoàng Thượng Cổ thao tác sau lưng.
Nhưng không thể không nói, đây đúng là một nước cờ hay.
Thương lượng nửa ngày cùng với Ngô Cương, cũng không đưa ra được diệu kế ứng đối với hương hỏa thần quốc gì.
Nhận biết của thế nhân khác biệt, học thức khác biệt, lý giải đối với thiên địa, đối với sinh linh cũng không giống nhau, muốn thay đổi cục diện hương hỏa thần quốc như vậy từ trên căn bản, vẫn là phải ra tay từ Tây Phương Giáo thành lập hương hỏa thần quốc.
Lý Trường Thọ cũng nói đến sự tình chính mình đang tổ kiến thế lực tiên đạo phản phương tây.
Ngô Cương lời là việc này có thể làm, nhưng không quên dặn dò: "Nếu bên trong ba ngàn thế giới đại chiến với nhau, hẳn là cục diện sinh linh đồ thán. Hiện nay ở bên trong thiên địa, yêu, nhân, vu cũng không phải là địch, mà địch chính là tiên nhân. Ngươi là Thuỷ Thần Thiên Đình, là người có thể ảnh hưởng đến Tam Giới chân chính bây giờ, hi vọng ngươi đừng có quên sơ tâm, tiến hành cân bằng quan hệ giữa tiên nhân. Làm tiên đừng quên cội nguồn Nhân Tộc, vừa có thể làm cho Nhân Tộc trưởng thịnh không suy, vừa không để các chủng tộc khác thay thế."
Lý Trường Thọ sau khi nghe xong trầm tư một hồi, vái chào đối với Ngô Cương, trịnh trọng đáp ứng.
Thành tiên đừng quên cội nguồn Nhân Tộc.
Đại khái, là lời dạy bảo chỉ có cao thủ Nhân Tộc Thượng Cổ trải qua năm tháng như vậy mới có thể cho ra.
Tiếng đốn củi khanh khanh lại vang lên, Lý Trường Thọ cưỡi mây tụ hợp cùng với Linh Châu Tử, cười hỏi: "Vừa rồi ta cùng với Ngô Cương tiền bối nói chuyện phiếm, ngươi có nghe được không?"
Linh Châu Tử nháy mắt mấy cái, xấu hổ vái chào: "Sư thúc chớ trách, Linh Châu Tử vừa mới rồi chỉ lo xem động tác của Ngô Cương tiền bối, cũng không cẩn thận lắng nghe..."
Lý Trường Thọ: "…"
Luôn cảm thấy trên đỉnh đầu chính mình viết chữ nguy, Thái Ất Chân Nhân đang xách theo Cửu Long Thần Hỏa Tráo trên đường chạy tới.
Không thể sợ, còn chưa thể xác định.
Lý Trường Thọ hít vào một hơi thật sâu, để cho nụ cười của chính mình tràn đầy từ ái quan tâm của trưởng giả, ấm giọng nói: "Tới tới, theo ta đi vào bên trong Quảng Hàn Cung."
Linh Châu Tử hơi chớp mắt, đi theo Lý Trường Thọ đến phía trước cửa Quảng Hàn Cung.
Lý Trường Thọ lấy ra tấm mặt gương đồng trong ngực, nhưng do dự một chút, lại cất gương đồng trở về, bảo Linh Châu Tử tiến về phía trước kêu cửa.
Linh Châu Tử bước lên trên bậc bạch ngọc, đưa tay vừa muốn gõ cửa, đại môn Quảng Hàn Cung lại bị người kéo ra từ bên trong, một thiếu nữ linh hoạt đi ra, tò mò nhìn bên ngoài.
Trong một cái chớp mắt kia, bốn mắt đụng vào nhau.
Bên trái là nam tử thanh tú anh lãng trẻ tuổi, một thân giáp lưới màu bạc, con mắt uẩn tinh hải, mặt mày mang cười, đúng như thiếu niên lang trong mộng thiếu nữ, làm cho người ta phải tấu lên một khúc ca điêu đứng, nao nao, nguyện đau khổ chờ đợi.
Phía bên phải là thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp, trên đầu mang theo trang sức tai thỏ, khuôn mặt đáng yêu động lòng người, mắt to uẩn hết tươi đẹp, một đôi bắp chân thon dài tinh tế có một chút "có lực", vào giờ phút này nhìn thấy Linh Châu Tử, cũng không khỏi nhìn ngây người.
Từ thị giác của Lý Trường Thọ mà nói, lúc này hai người bốn mắt đụng vào nhau, vừa vặn phù hợp với con đường tâm hoa nở rộ.
Thiếu nữ thỏ ngọc đã là gương mặt xinh đẹp ửng hồng, hô hấp cũng đều trở nên vô cùng yếu ớt...
Mà Linh Châu Tử...
Mặt không chút thay đổi nói: "Thuỷ Thần Thiên Đình tới chơi."
Lạnh lùng, lại bình tĩnh.
Thiếu nữ thỏ ngọc đột nhiên run rẩy, nhón chân thấy được thân ảnh Lý Trường Thọ, bá một tiếng liền nhảy xa thẳng tắp, trong miệng hô hào: "Chủ nhân, Thuỷ Thần đánh tới cửa rồi!"