Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 961 - Chương 961.

Chương 961. - Chương 961. -

Mà ngàn năm sau hắn có thể thuận lợi thoát thân khỏi Thiên Đình sau đại kiếp Phong Thần hay không, điểm mấu chốt chính là nằm ở trên người hai viên tiểu tướng này.

Tiểu tướng Thiên Đình mới sinh sau này càng mạnh, Ngọc Đế bệ hạ sẽ càng có khả năng buông tay thả người...

Ý niệm tới đây, Lý Trường Thọ lại cười nói: "Sư điệt, ngươi hãy nhớ kỹ, đi vào bên trong Ngọc Hư Cung, phàm là có người hỏi ngươi có đạo lữ hay không, phải chăng động tâm đối với vị tiên tử nào, ngươi liền cười không nói, không cần trả lời, cũng không cần đáp loạn."

Linh Châu Tử có một chút không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng: "Sư thúc yên tâm, ta đều nhớ kỹ."

"Vậy là tốt rồi." Lý Trường Thọ lắc lắc phất trần, Côn Luân Sơn đã ở trong tầm mắt, mà hắn đã sớm thả ra đạo vận tự thân, một đường thông suốt, bay qua trên không đông đảo tiên môn, rước lấy đạo đạo tiên thức đi theo.

Dù chưa vận dụng nghi trượng Thiên Đình, cũng chưa từng rêu rao danh xưng Thuỷ Thần khắp nơi, nhưng lúc này dung mạo như vậy, đạo vận như vậy, đã xem như là tiêu chí của Thuỷ Thần Thiên Đình.

Không bao lâu, đi tới trước Ngọc Hư Cung, Lý Trường Thọ thành thành thật thật cưỡi mây đi đến giữa sườn núi tiên phong nơi đây, đứng ở phía trước tiên môn.

Bên ngoài Ngọc Hư Cung cũng không có đại trận thủ hộ, nơi này là nơi Thánh Nhân giảng đạo, cũng là khu vực hạch tâm của Xiển Giáo, khí tức của các cao thủ quanh quẩn trong phương viên mấy ngàn dặm, không có người nào dám tới nơi đây dương oai.

Lý Trường Thọ mỉm cười báo lên danh hào của chính mình, hai vị đạo sĩ cảnh giới Kim Tiên ở nơi tiên môn lập tức mời Lý Trường Thọ đi vào, lại có đồng tử cưỡi hạc tiến vào bên trong Ngọc Hư Cung hồi bẩm.

Mới đi được hơn mười trượng, cung điện lầu các trong khắp Ngọc Hư Cung bắn ra tiên quang, đồng tử cưỡi tiên hạc, lão ông điều khiển tường vân, có thể thấy được cảnh tượng an tường ở khắp nơi.

Ở chỗ Ngọc Hư Điện truyền đến tiếng chuông du dương, Luyện Khí Sĩ tu hành một hai trăm ở bên trong Ngọc Hư Cung, phàm là chưa bế quan đều bị kinh động.

Chiến trận như vậy, làm cho Lý Trường Thọ cũng có một chút ngoài ý muốn.

Hắn dù sao cũng chỉ là hóa thân đến đây, không nghĩ tới Xiển Giáo cũng sẽ coi trọng như vậy.

Tự nhiên, Lý Trường Thọ không có rõ ràng về thân phận của mình, thấy lão ông liền gọi sư huynh, gặp được tiên tử liền gọi sư tỷ, cho dù bị người ta uốn nắn bối phận, tối thiểu nhất cũng phải bày thái độ ra.

Đi được không hơn trăm trượng, vài luồng ánh sáng rơi xuống, hóa thành hai vị lão đạo và một nữ đạo sĩ khuôn mặt đoan trang thanh nhã, vái chào đối với Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ vội vàng hoàn lễ, tất nhiên là nhận ra thân phận của ba vị này.

Nữ đạo sĩ bên trái chính là Từ Hàng đạo nhân - một trong Thập Nhị Kim Tiên, khuôn mặt không thể nói không đẹp, nhưng cũng không coi trọng tư sắc như nữ tiên Thiên Đình, dáng vẻ trang nghiêm, khuôn mặt thanh lệ, một thân đạo bào vừa vặn lại tươm tất, trang sức cũng là vừa phải.

Lão đạo ở giữa chính là Xích Tinh Tử, nhập môn sớm, ngộ tính cao, chấp chưởng Linh Bảo Tiên Thiên Âm Dương Kính, cũng là bảo vật có một chút lợi hại, có uy năng nghịch chuyển âm dương.

Lão đạo phía bên phải lại là người quen cũ, thân hình tương đối khôi ngô, mặt trắng không râu, khuôn mặt trẻ thơ, lúc này càng là đang tươi cười, đứng tại đó chính là cười ha ha một hồi: "Ha ha ha ha! Cuối cùng thì Trường Canh ngươi cũng tới chơi!"

Chính là Hoàng Long Chân Nhân, người đã từng có một hồ bơi trong Tam Hữu tiểu viện!

Lý Trường Thọ cười thán: "Bận rộn sự vụ tại Thiên Đình, vẫn luôn không nhàn rỗi, ngày hôm nay mạo muội tới chơi, có chỗ quấy rầy còn xin sư huynh sư tỷ chớ trách."

Hoàng Long Chân Nhân một hồi cười to, Xích Tinh Tử cũng mang theo ý cười ôn hòa, mở miệng mời Lý Trường Thọ đi vào trong điện.

Lúc này Lý Trường Thọ mới dừng lại và leo lên các bậc thang, cùng nhau cưỡi mây với Linh Châu Tử, đi theo phía sau ba vị đệ tử thân truyền Thánh Nhân Xiển Giáo.

Đoạn đường này!

Ngắm nhìn núi non trùng điệp, mây mù bốc lên bóng tiên.

Nhìn xuống mặt nước, một hai bảo ao giống như vẽ rồng điểm mắt cho ngọc lâu cung điện, ba bốn suối trong tô điểm giữa núi rừng, lại có thác nước chảy róc rách, bao phủ linh vận nơi đây.

Những gì nghe là tiếng tụng kinh, và những gì thấy là hương thơm của gỗ xanh.

Đợi cho đến trước Ngọc Hư Điện, không khỏi ngoái đầu nhìn lại, dường như nhìn thấy phía sau có một con đường tiên, thân đã ở trên đỉnh con đường tiên.

Lý Trường Thọ khen ngợi từ trong đáy lòng: "Quả nhiên là nơi tu hành tuyệt hảo."

Hoàng Long Chân Nhân cười nói: "Vậy sư đệ ngươi hãy thường xuyên đến, ở đây một thời gian dài cũng được."

Lý Trường Thọ vội nói: "Thiên Đình bề bộn công việc, tu hành mỗi ngày cũng đều bị chậm trễ, mặc dù lúc này đạt được sự tín nhiệm của Ngọc Đế bệ hạ, nhưng cuối cùng cũng là có một chút thân bất do kỷ."

Trong điện, Quảng Thành Tử mang theo hai vị đệ tử thân truyền Thánh Nhân tiến về phía trước nghênh đón, hàn huyên vài câu cùng với Lý Trường Thọ.

Đạo sĩ hơi thấp kia chính là Cụ Lưu Tôn, vị trung niên đạo sĩ kia chính là Linh Bảo Pháp Sư có cảm giác tồn tại thấp nhất bên trong Thập Nhị Kim Tiên.

Lý Trường Thọ làm lễ lẫn nhau cùng với hai vị "Thập Nhị Kim Tiên" này, được Quảng Thành Tử mời vào trong điện.

Trước khi đến, Lý Trường Thọ đã làm đủ chuẩn bị.

Xiển Giáo trọng lễ số, Lý Trường Thọ liền cho đủ cấp bậc lễ nghĩa, từ trình tự bài vị lúc ngồi xuống, tư thế ngồi sau khi ngồi xuống, bắt đầu chủ đề từ phương diện nào lúc bắt đầu trò chuyện...vân vân, đều đã được chuẩn bị chu toàn.

Trong lúc nhất thời, chủ khách đều vui vẻ, những môn nhân Ngọc Hư Cung bị gọi tới bồi trà bồi trò chuyện bồi luận đạo, cũng có ấn tượng rất tốt đối với Lý Trường Thọ.

Bên này không khí vừa mới dâng cao, lại có hai đạo lưu quang bay đến từ bên ngoài Ngọc Hư Cung, chính là Ngọc Đỉnh Chân Nhân cùng với Thái Ất Chân Nhân đến.

"Sư phụ!" Linh Châu Tử thở nhẹ một tiếng, đứng dậy bước nhanh đi ra ngoài đón, gặp Thái Ất Chân Nhân ở ngoài điện, vội vàng vái chào.

Thái Ất Chân Nhân mỉm cười gật đầu, đánh giá Linh Châu Tử trên dưới, cảm nhận được sự biến hóa nghiêng trời lệch đất của đồ đệ, chóp mũi lại có một chút sụt sịt.

Rốt cuộc cũng tới ngày đồ đệ ngoan trở thành nam tử hán đại trượng phu!

Thái Ất Chân Nhân cảm khái không hiểu, nhưng tính tình của y không sướt mướt, lúc này cũng đút hai tay trong ống tay áo, cười ha hả hỏi: "Tu hành cúng với Trường Canh sư thúc như thế nào?"

Linh Châu Tử định tiếng nói: "Trường Canh sư thúc dạy đệ tử rất nhiều đạo lý làm người, mang để tử đi khắp nơi mở mang tầm mắt, lại để cho đệ tử kết giao với đông đảo bạn tốt Thiên Tướng, huynh đệ Vu Tộc. Không có Trường Canh sư thúc dạy bảo, đệ tử cũng sẽ không có tinh thần như ngày hôm nay!"

Thái Ất Chân Nhân lập tức cười đến híp cả mắt: "Không tệ, không tệ. Như thế nào, ở bên trong Thiên Đình ngoại trừ kết giao với nhiều Thiên Tướng như vậy, có giao hảo cùng với tiên tử nào hay không?"

Bình Luận (0)
Comment