Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng (Bản Dịch)

Chương 972 - Chương 972.

Chương 972. - Chương 972. -

Cùng lúc đó, Lý Trường Thọ mở ra một cỗ Đạo Nhân Giấy tại Thương bộ tộc, dạo chơi một hồi ở rừng cây nhỏ ngoài thành, rất nhanh liền nghe được một tia truyền âm của Khổng Tuyên đại tỷ: "Sao thế? Có việc gấp gì à? Chuyển thế thân thất tình lục dục vẫn mạnh khỏe, lúc này đang chơi đùa ở trong thành."

Lý Trường Thọ hai mắt tỏa sáng...giọng nói này!

Đã có ba phần ôn nhu, ba phần ôn nhuận, âm điệu cũng tốt hơn nhiều so với trước đó! —— trước đây Khổng Tuyên là âm dương chưa phân, ở vào giai đoạn trung tính, lúc này là đang hơi chếch về phía âm.

Lý Trường Thọ cất cao giọng nói: "Đạo hữu không cần hiện thân gặp nhau, chỉ là có một chuyện, muốn nhận được sự đồng ý của đạo hữu. Trước đây đệ đệ của đạo hữu tự tiện xông vào Thiên Đình, muốn đi vào bên trong Quảng Hàn Cung nhìn dung mạo của Hằng Nga tiên tử, hiện nay đang bị ta bắt...treo lên."

"Cứ giết là được, không cần phải nể mặt ta." Khổng Tuyên nói vô cùng bình tĩnh.

Lý Trường Thọ có một chút chần chờ, lại nói: "Ta là muốn thu phục gã cho Thiên Đình sử dụng..."

Khổng Tuyên trầm mặc một hồi, Ngũ Sắc Thần xuất hiện Quang trước mặt Lý Trường Thọ, ngưng ra một cái bóng mờ.

Hiển nhiên, lúc này bản thể của Khổng Tuyên cũng không thích hợp ra ngoài gặp nhau.

Nhìn hư ảnh Khổng Tuyên ngưng ra lúc này, khuôn mặt đã nhiều hơn mấy phần ôn nhu so với trước đó, thân hình cũng trở nên yểu điệu thon gọn, mặc dù không dám nói là tuyệt thế phương hoa, lại tự thành một cỗ ý vị đặc biệt...

Khổng Tuyên cau mày nói: "Thiên Đình thu phục gã có ích lợi gì? Muốn gã đi gây sự khắp nơi sao?"

"Tốc độ cực nhanh của Kim Bằng có tác dụng lớn!" Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Coi như đạo hữu ngươi nói hời hợt như vậy, ta cũng không thể thật sự giết gã. Gã dù sao cũng là huynh đệ của đạo hữu, Phượng Tộc vốn đã nhân khẩu ít ỏi."

Khổng Tuyên vô thức bặm miệng, mắt phượng nhìn chăm chú Lý Trường Thọ, sau đó khe khẽ thở dài.

"Ta vốn không muốn tiếp tục nợ ân tình của ngươi, nhưng ngươi thật sự...mà thôi, nếu ngươi có thể sửa đổi một chút tính tình cuồng vọng tự đại của gã, làm cho gã sau này ít gây thêm phiền phức cho ta, ta đích thân đi khuyên gã cũng đều có thể."

Lý Trường Thọ cười nói: "Người một nhà không nói hai lời, đạo hữu đừng nói ân tình hay không ân tình, sư huynh nhà ta nghe được, nhất định sẽ răn dạy ta."

Khổng Tuyên đưa ánh mắt nhìn về phía bên cạnh...

Nếu những gì nhìn thấy không sai, nếu như cảm giác không sai, nếu nhận biết của Lý Trường Thọ đối với nữ tử không có phạm sai lầm!

Đây là một tí xíu thẹn thùng?

Khổng Tuyên hỏi: "Ta có thể làm gì?"

"Cũng không cần làm quá nhiều." Lý Trường Thọ nói: "Ta cần mượn dùng một tia khí tức của đạo hữu, tốt nhất là hư ảnh này của ngươi, ta dùng Lưu Ảnh Cầu chụp lại bóng lưng..."

Khổng Tuyên không rõ ràng cho lắm, nhưng không do dự liền gật đầu đáp ứng.

Lý Trường Thọ bảo Khổng Tuyên chờ một lát, bận rộn ở trong khu rừng nhỏ này, lại là mân mê mây mù, lại là lựa chọn góc độ quay chụp, rất nhanh liền lấy ra mấy viên Lưu Ảnh Cầu, chụp hư ảnh Khổng Tuyên một hồi.

Công tác nấu ưng, tiếp tục khua chiêng gõ trống trù bị...

Thế là, ba 【 ngày 】 sau.

Trong Lăng Tiêu bảo điện, chúng tiên thần, Thiên Tướng tập hợp một chỗ, ngồi ở mấy hàng bàn thấp phía sau, nhìn "gương đồng bản đặt biệt lớn" trải trên sàn nhà.

Ngọc Đế bệ hạ ngồi trên bảo tọa đài cao, mặc một thân áo trắng, miệng hơi cười, bên cạnh là trái cây rượu ngon đã chuẩn bị tốt, chậm rãi đợi trò hay lên đài.

Lý Trường Thọ ngồi ở phía trước nhất dưới đài cao, ngồi cùng bàn với Mộc Công.

Đợi thời gian không sai biệt lắm, Lý Trường Thọ đứng dậy, vái chào đối với Ngọc Đế: "Bệ hạ, các nơi đều đã chuẩn bị thỏa đáng, phải chăng đã có thể bắt đầu thu phục đầu Kim Sí Đại Bằng này?"

"Ha ha ha!" Ngọc Đế đã là không nhịn được bật cười: "Trường Canh buông tay mà làm, ta đã chuẩn bị xem một trận kịch hay."

Lý Trường Thọ cúi đầu xưng phải, phất trần hất lên đối với gương đồng, linh quang bên trên gương đồng thoáng hiện, hiện ra hình ảnh rõ ràng.

Ở bên ngoài Quảng Hàn Cung, tại một gốc đại thụ sinh trưởng ở phụ cận Nguyệt Cung, tọa kỵ của Lão Quân—— Thanh Ngưu, cùng với tử địch của Nguyệt Quế Thụ - Ngô Cương, từng người khoanh tay, đứng ở trước mặt Kim Sí Đại Bằng kia.

Vừa nhìn thấy Ngô Cương, chúng tiên thần Thiên Đình liền nghĩ tới vị Hằng Nga tiên tử thấy trước đây kia...

Phi!

Sao dám gọi thẳng tôn hiệu của Thái Âm Tinh Quân đại nhân!

Hình ảnh Thái Âm Tinh Quân dùng một bàn tay đánh bay Kim Sí Đại Bằng, không ngừng xoay quanh ở trong đạo tâm của chúng tiên.

Không thể trêu vào không thể trêu vào.

Thanh Ngưu bay ra bộ dáng nghiêng tai lắng nghe, cười nói: "Bắt đầu rồi, đạo hữu, ta sẽ mang con chim này rời đi."

"Được rồi." Ngô Cương tiện tay hút tới một thanh đại phủ, phẩy một cái, cởi bỏ sợi dây thừng treo Kim Sí Đại Bằng kia, giao vào trong tay Thanh Ngưu.

Thanh Ngưu cười nói: "Trường Canh sư huynh nói, lần này còn phải đa tạ Hằng Nga tiên tử ra tay."

"Điện hạ có bàn giao, Thuỷ Thần đại nhân có việc cứ việc phân phó, đạo hữu không cần nói đến việc nhỏ như vậy." Ngô Cương khoát khoát tay, khiêng rìu trở về bên cạnh Nguyệt Quế Thụ, trong miệng cao giọng ngâm tụng: "Muốn xem minh nguyệt trên chín tầng trời, trước luyện thiết cốt ba vạn năm! Ha ha ha ha!"

Thanh Ngưu cười hắc hắc, thầm nghĩ Trường Canh sư huynh nhà ta tu hành đến nay, mới bao nhiêu năm...

Lập tức, Thanh Ngưu này cầm tiên thằng, gánh Kim Sí Đại Bằng ngủ mê chưa tỉnh trên vai, rơi xuống tầng trời thứ tư.

Một đường không có một gợn sóng, Thanh Ngưu thuận lợi đi đến bên ngoài liên hoàn đại trận.

Thanh Ngưu tìm một gốc đại thụ, treo Kim Sí Đại Bằng lên, thổi một ngụm tiên khí đối với Kim Sí Đại Bằng.

Hoắc, vị cánh gà nướng.

"Tiểu tử, tỉnh lại đi."

Kim Sí Đại Bằng run rẩy mấy lần, chậm rãi mở mắt ra, hầu kết trên dưới rung động mấy lần, sắc mặt có một chút tái nhợt.

Cánh của ta, cánh tay của ta...vẫn còn?

Thanh Ngưu tiện tay hút tới một tảng đá xanh, bình tĩnh ngồi xuống, mỉm cười nhìn Kim Sí Đại Bằng treo ngược, cười nói: "Nhìn thấy Hằng Nga tiên tử chưa?"

Kim Sí Đại Bằng lập tức khẽ run rẩy, mắng: "Ngươi mau thả ta xuống!"

"Thả ngươi?" Thanh Ngưu chép miệng một cái: "Thuỷ Thần đại nhân không có giao phó, ta cũng không dám trực tiếp làm chủ. Thuỷ Thần đại nhân chỉ bảo ta trông chừng ngươi, thuận tiện đọc cho ngươi một chút quy tắc."

Kim Sí Đại Bằng cả giận nói: "Ngươi quả nhiên là người của Thủy Thần!"

Thanh Ngưu lạnh nhạt nói: "Ta là tọa kỵ của Thánh Nhân, ngươi lập tức sẽ trở thành tọa kỵ của đệ tử Thánh Nhân, hai ta cách nhau một bối phận, ngươi tốt nhất là nên tôn trọng một chút."

Kim Sí Đại Bằng mở trừng hai mắt, sau đó ngửa đầu nhìn mặt đá phía dưới, dùng sức cười to: "Ha ha ha! Ta coi như bị rút gân lột da, chết không có chỗ chôn, cũng sẽ không trở thành tọa kỵ của bất luận sinh linh gì! Nam nhi Phượng Tộc không sợ chết, trong lòng ta tự có niết bàn!"

"Đầu óc không quá tốt, còn bướng bỉnh như thế." Thanh Ngưu lắc đầu, lộ ra vẻ mặt tiếc hận: "Ngươi đoán chừng là không cứu được...ngươi có biết, để đối phó với ngươi, Thuỷ Thần đại nhân đã hao tốn mấy phần tâm lực?"

Bình Luận (0)
Comment