Đánh giá sáu hồn phách lớn chừng ngón tay cái này, Lý Trường Thọ không khỏi bị một nam tử trẻ tuổi thư sinh ở bên trong gợi lên một chút hứng thú.
Nhìn bộ dáng y xanh xao vàng vọt, tay trói gà không chặt, cũng không biết phạm vào tội ác nào, mới có thể tích lũy nhiều nghiệp chướng như vậy, còn bị ném vào Mười Tám Tầng Địa Ngục chịu khổ.
Lý Trường Thọ đưa tay điểm nhẹ, cởi bỏ trói buộc của hồn phách này, để y hóa thành hư ảnh có kích cỡ giống như thường nhân, ngồi quỳ chân ở trước mặt tự thân.
Toàn thân thư sinh này run rẩy một hồi, hai mắt bởi vì nhận hết hành hạ mà đã chết lặng kia, nhiều hơn mấy phần sắc thái...
"Ta...đã chịu tội đủ?"
Lý Trường Thọ hỏi: "Ngươi là kẻ gian ác?"
Thư sinh ngẩng đầu đánh giá Lý Trường Thọ một chút, biểu tình rất bình tĩnh, nhưng thân thể lại thả lỏng một chút.
Phần lớn ác quỷ hung hồn, quỷ sai bên trong Địa Ngục đều có bộ dáng hung ác, đột nhiên nhìn thấy lão thần tiên mặt mũi hiền lành như vậy, trong lòng xác thực không có cảm xúc sợ hãi gì.
Y dùng tiếng nói có một chút suy yếu giải thích: "Ta đọc sách mười tám năm, chỉ vì có thể kế thừa ý chí của phụ thân, làm một văn lại ghi chép."
"Ồ?" Lý Trường Thọ khẽ cau mày, chẳng lẽ có chuyện oan trái gì sao?
Vậy thì phải quản một chút.
Lý Trường Thọ ra hiệu cho Kim Bằng bay hơi chậm một chút, nghiêm mặt nói: "Vậy thì tại sao ngươi lại gây ra nhiều nghiệp chướng như vậy?"
"Ài..." Thư sinh thở dài, cười khổ mà nói một tiếng: "Ngài là muốn nghe lời nói thật kỹ càng, hay là muốn nghe lời nói thật thô sơ giản lược, hay là muốn nghe lời nói dối mà ta đã bịa ra?"
Phong cách nói này khá thú vị.
Lý Trường Thọ cười nói: "Lời nói thật thô sơ giản lược."
"Nói chuyện quá chậm."
"Ồ?" Lý Trường Thọ cau mày nói: "Tại sao nói chậm lại gây nghiệp chướng?"
Thư sinh liên tục cười khổ: "Ta trời sinh làm việc chính là chậm rãi, không vội không chậm, mà lúc có nhiều việc bày ra trước mắt, ta sẽ thường xuyên không biết làm sao, không biết nên chọn như thế nào. Phần nghiệp chướng thứ nhất, hẳn nhà hàng xóm cháy, ta chạy tới trước hết nhất, sương phòng, nhà chính đều có tiếng cầu cứu, ta lập tức mê mang, không biết nên trước cứu phòng chính trước, hay là cứu sương phòng trước, là cứu lão nhân trước, hay là cứu hài đồng trước..."
Lý Trường Thọ buồn bực nói: "Vậy tại sao lại có nghiệp chướng?"
"Hẳn là do ta mãi do dự, cuối cùng quên gọi người."
Cái trán của Lý Trường Thọ lập tức treo đầy vạch đen.
Thư sinh thở dài: "Phần nghiệp chướng thứ hai, là bởi vì vụ cháy nhà hàng xóm cuối cùng đã thiêu rụi một con đường của chúng ta, ta bị đuổi ra khỏi thành trấn, trôi dạt khắp nơi, gặp một thương binh, trên người y bị trúng mấy mũi tên, một trong số các mũi tên còn bắn thủng đầu vai của y. Y nhờ ta về thành bẩm báo đại nhân, nhưng y còn chưa có nói rõ đã bất tỉnh. Như vậy rốt cuộc, ta nên bẩm báo cho Thành chủ đại nhân, hay là nên bẩm báo cho tướng quân đại nhân, hay là nên bẩm báo cho Đội trưởng đại nhân phòng giữ mà ta có thể cầu kiến đến...về sau, chờ đến thời điểm ta làm ra lựa chọn, thành đã bị phá."
Lý Trường Thọ: "…"
"Phần nghiệp chướng thứ ba, là bởi vì hận sự kém cỏi của mình, muốn đi vào trong núi lánh đời, sống quãng đời còn lại này, nhưng thời vận không đủ, bị một nhóm nữ quỷ bắt được, các nàng bảo ta lựa chọn xem bị ai hút dương khí trước. Ta là nên chọn tiểu Bạch, hay là nên chọn tiểu Thiên, hay là nên chọn tiểu Lan? Các nàng cuối cùng giống như rất tức giận, màn đêm buông xuống đi lạm sát kẻ vô tội, ta thừa cơ chạy trốn. Bây giờ đến Địa Phủ suy nghĩ lại cuộc đời của mình, lần kia...cũng là rất tiếc nuối."
"Đại khái đã hiểu." Lý Trường Thọ thở dài, để năm cái hồn phách khác vào bên trong Huyết Hải, nơi có nghiệp chướng nồng đậm, vừa quan sát, vừa nghe thư sinh này kể về cuộc đời bi thảm của mình.
Rất nhanh, biện pháp mà Đế Thính cung cấp, liền cho thấy hiệu quả.
Năm cái hồn phách, năm phần nghiệp chướng, quả nhiên có xu hướng trôi về cùng một hướng!
Trong lời kể của thư sinh, Lý Trường Thọ bắt đầu 【 gia tăng số lượng hàng mẫu 】, gia tăng hồn phách tung ra đến ba mươi cái, quan sát phương hướng bọn chúng bị dẫn động, cũng vẽ xuống một cái mũi tên trên tấm "bản đồ" Huyết Hải dưới đáy lòng kia.
Vẽ xong mũi tên, Lý Trường Thọ lập tức thu hồi những hồn phách này, ngồi ở trên lưng Kim Sí Đại Bằng, chuyển sang khu vực tiếp theo.
Theo cùng một phương pháp, vẽ xuống mũi tên thứ hai.
Điểm mà hai đường thẳng bắt nguồn từ hai mũi tên này giao nhau là nguồn gốc của "lực hút" này!
Nhưng, Lý Trường Thọ làm sao có thể đưa ra kết luận tùy tiện như vậy?
Ỷ vào tốc độ cực nhanh của Kim Bằng, Lý Trường Thọ bắt đầu xuyên tới xuyên lui ở bên trong Huyết Hải, lao tới bốn phương tám hướng, không ngừng đặt hồn phách nghiệp chướng, quan sát nghiệp chướng hội tụ, phương hướng phiêu động, cố gắng loại bỏ hết thảy nhân tố quấy nhiễu.
Cuối cùng, vào sau khi vẽ xong chín mươi chín mũi tên, xác định một cái phạm vi nhỏ hẹp, lại sau khi Lý Trường Thọ cảm nhận được một tia đạo vận huyền diệu ở phía xa xa...
Hồn phách thư sinh kia yếu ớt thở dài, kể xong cuộc đời ngắn ngủi của mình.
"Tiên nhân." Thư sinh này không nhịn được hỏi: "Ngài là định thả ta ra, hay là muốn đưa ta về Địa Ngục, lại hoặc là..."
B! Một ngón tay điểm vào trán của thư sinh, hóa y thành kích cỡ lớn chừng ngón cái một lần nữa, phong ấn trở về bên trong pháp khí một lần nữa.
Quỷ dài dòng • chân chính.
Lý Trường Thọ nói: "Kim Bằng, ngươi ẩn tàng khí tức, trốn ở nơi đây, nếu có người tiến vào phương viên trăm dặm này liền ghi nhớ khí tức của y, không cần ngăn cản."
"Vâng! Lão sư ngài yên tâm!"
Lý Trường Thọ chậm rãi gật đầu, nhắm mắt dưỡng thần ở trên lưng Kim Bằng.
Bên trong Luân Hồi Tháp đã là giương cung bạt kiếm, đại lão hai giáo đã sắp xắn tay áo bắt đầu "luận bàn" với phương tây...
Khục, mở rộng chính nghĩa thuộc về Đạo Môn.
Vì cái gì?
Hiện tại Địa Tạng liền muốn hỏi một câu, vì cái gì?
Vì sao Luân Hồi Tháp của chính mình, liền trở thành nơi Đạo Môn cử hành đại hội Tam Giáo như vậy? Thậm chí ngay cả một lời cũng không thèm nói với chủ nhân Luân Hồi Tháp y!
Cứ tùy ý như vậy, tự nhiên như vậy, không cần nghĩ ngợi như vậy!
Địa Tạng một mực chờ đợi, chờ tiên nhân hai giáo Xiển Tiệt Đạo Môn đến đủ, khi đó y liền sẽ đứng ra, khẽ quát một tiếng đối với bọn hắn: "Cút ra khỏi Luân Hồi Tháp của ta!"
Đương nhiên, đây là ý muốn trong đáy lòng, nói ra liền sẽ mất phong độ.
Đến lúc đó y sẽ nói "chính thần không có trong danh sách Thiên Đạo không được vào Luân Hồi Tháp", liền có lý có cứ, khiến người tin phục, còn có thể không nhẹ không nặng đánh mặt chúng tiên Đạo Môn.
Thật dễ chịu khi nghĩ về nó.
Thế là, Địa Tạng vẫn luôn đang nhẫn nại, đang đợi, đợi đến khi bên trong Luân Hồi Tháp, Xiển Giáo gọi đến mấy trăm môn nhân đệ tử, Tiệt Giáo khuyên đừng đến quá nhiều, cuối cùng tụ tập mấy ngàn tiên nhân...
Lý Trường Thọ đã lâu không hiện thân, nói là chạy vào bên trong Huyết Hải tìm tung tích Hồng Liên.
Nơi đây thiếu đi "dầu bôi trơn" mấu chốt nhất, bầu không khí hai bên bắt đầu dần dần cứng ngắc...