Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng - Sư Huynh A Sư Huynh (Bản Dịch Full)

Chương 1062 - Chương 1062.

Chương 1062. - Chương 1062. -

Chuyện này khiến Đa Bảo đạo nhân cảm thấy không có một chút tính khiêu chiến nào, chuẩn bị lần sau đổi thành 【 ta, Thuỷ Thần Thiên Đình, đi nhã gian chờ đợi 】.

Nói không chừng thật đúng là sẽ có hiệu quả không tưởng tượng nổi.

Đa Bảo đạo nhân vừa mới lên thuyền mây, Bố Trung Nghiêu liền cùng với Thải Dao tiến về phía trước nghênh đón, nói rằng Thạch Cơ nương nương đang chờ y.

Lúc này, vị Đại sư huynh Tiệt Giáo đã cải trang này, biểu lộ ra mấy phần cảm giác kinh ngạc, lại vừa đúng lộ ra ba phần vui mừng, hai phần khẩn trương, cũng coi như không có một chút sơ hở nào.

"Vì sao Thạch Cơ nương nương lại chờ bần đạo ở chỗ này?"

"Dường như có quan hệ cùng với sư phụ của đạo hữu!" Bố Trung Nghiêu thúc giục nói: "Đạo hữu mau mau đi vào, đừng có để Thạch Cơ nương nương đợi lâu. Đây chính là cao nhân Tiệt Giáo thực sự, tuyệt đối không thể đắc tội."

"Thiếu Môn chủ yên tâm." Đa Bảo đạo nhân chắp tay một cái, trong đáy lòng vang lên tiếng cười của Lý Trường Thọ, bước nhanh đến nơi ở của Thạch Cơ nương nương.

Mọi việc tiếp theo diễn ra suôn sẻ.

Có Lý Trường Thọ giúp đỡ trong bóng tối, Đa Bảo đạo nhân diễn dịch " nội ứng Thiên Đình " không có một chút sơ hở nào.

Ở trong khoang thuyền quá bất quá chỉ chốc lát, Thạch Cơ nương nương mang theo đạo nhân béo rời khỏi thuyền mây, lấy cớ đi bái phỏng sư phụ của đạo nhân béo.

Trước khi đi, Đa Bảo đạo nhân lôi kéo cánh tay của Bố Trung Nghiêu căn dặn lặp đi lặp lại, nói rằng chính mình sẽ đến tìm y sau, nhắc y không được quên những gì đã thảo luận trước đó..

Chuyện này khiến cho Bố Trung Nghiêu mừng rỡ một hồi, bề ngoài phong độ phiên phiên, bên trong lại vụng trộm cắn nát răng hàm, chính là ở trong tích luỹ vốn đã không dư dả, lấy ra một phần hậu lễ, dâng tặng cho sư phụ của Đa Bảo đạo nhân.

Đối với chuyện này, Đa Bảo đạo nhân mặc dù ghét bỏ, nhưng vẫn là "cảm động đến rơi nước mắt" nhận lấy.

Đây là kỹ năng diễn xuất của Đại sư huynh!

Chờ Thạch Cơ mang theo Đa Bảo rời đi, trốn vào bên ngoài phiến thiên địa này.

Bố Trung Nghiêu cùng với Thải Dao đứng ở mũi tàu liếc nhìn nhau, Bố Trung Nghiêu lộ ra ý cười bình tĩnh, Thải Dao lại là nhẹ nhàng nhíu mày.

"Phu quân." Thải Dao nói: "Vạn nhất y không trở lại, chúng ta tốn nhiều linh thạch như vậy chẳng phải là mất không."

"Thiển cận!" Bố Trung Nghiêu bình tĩnh cười một tiếng, nhìn chăm chú vào phương hướng Thạch Cơ rời đi, lạnh nhạt nói: "Ngày hôm nay bất quá chỉ tốn một chút linh thạch, ngày khác chúng ta có lẽ sẽ có nhiều thêm một phương trợ lực! Thậm chí, người này mang cả sư phụ của y đến...cũng không phải là không có khả năng. Ha ha ha ha!"

Thải Dao nghe vậy khẽ nhíu mày, không khỏi nhớ tới sư huynh của biểu muội mình, không hiểu sao cảm thấy an ổn.

Có quan hệ như vậy, lại có cao nhân Tiệt Giáo như Thạch Cơ nương nương hiện thân, đối phương tóm lại là không có khả năng là kẻ lừa gạt.

...

Lại nói Thạch Cơ mang theo Đa Bảo đạo nhân một đường bay nhanh, dần dần bay ra mấy vạn dặm, rời khỏi khoảng cách cực hạn mà tiên thức Kim Tiên bình thường có thể dò xét.

Vào bên trong hư không, Thạch Cơ xoay người lại, nhẹ giọng hỏi: "Đạo hữu, ta đưa ngươi đến đây được không?"

Đa Bảo im lặng.

Thạch Cơ lại hỏi: "Nếu như nơi đây không được, đạo hữu có thể nói một cái địa giới, ta hiện tại không có việc gì, đều có thể đưa ngươi đi."

"Không có việc gì?" Đa Bảo đạo nhân mặt lộ vẻ uy nghiêm, lãnh đạm nói: "Cho nên ngươi liền đi giúp người khai đàn giảng đạo?"

Thạch Cơ khẽ nhíu đôi mi thanh tú, lúc này cuối cùng cũng ý thức được đạo nhân "Béo" trước mắt này không thích hợp, lập tức đề cao tinh thần cảnh giác, trong tay lấy ra một thanh bảo kiếm, lui về phía sau mấy chục trượng.

"Không cần giãy dụa nhiều."

Đa Bảo đạo nhân mở tay trái ra, năm ngón tay nhẹ nhàng lấp lóe thải quang, hư không trong vòng phương viên trăm dặm hoàn toàn bị phong cấm, một cỗ uy nghiêm khó nói lên lời chậm rãi tản ra ở trên người Đa Bảo đạo nhân.

Sắc mặt của Thạch Cơ đại biến, lập tức liền muốn xuất thủ, lại thấy khuôn mặt đạo nhân béo phía trước này đột nhiên xuất hiện biến hóa, hóa thành một khuôn mặt chính mình trước đây đã nhìn thấy mười mấy lần, lại vô cùng quen thuộc!

"Đại, Đại sư huynh..."

"Quỳ xuống!"

Đa Bảo đạo nhân hét lớn một tiếng, Thạch Cơ khẽ khuỵu chân, quỳ thẳng tắp trong hư không!

Bảo kiếm trong tay nàng cũng đều có một chút cầm không vững, khuôn mặt cùng với pháp thuật che lấp quanh người biến mất trong nháy mắt, lộ ra một gương mặt xinh đẹp điềm đạm đáng yêu.

Lý Trường Thọ lại là không có lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp, chỉ thầm so sánh trong bóng tối.

【 Quỳ xuống 】phiên bản Đa Bảo đạo nhân, xác thực ít đi không ít uy thế so với 【 quỳ xuống 】của Vân Tiêu tiên tử.

Không chuyên nghiệp lắm.

Ở một góc của tiểu thế giới, những vì sao đang tỏa sáng trên khắp mặt hồ.

Đa Bảo đạo nhân ngồi ở trên tảng đá bên hồ, sắc mặt có một chút âm trầm, làm không khí nơi đây thoáng có một chút áp lực.

Phía trước tảng đá, tiên nhân Tiệt Giáo Thạch Cơ đang ngồi quỳ chân, hai mắt có một chút vô thần, khóe mắt hiện ra lệ quang, bộ dáng lã chã chực khóc như vậy, lại tỏ ra có một chút yếu đuối.

Lúc này Lý Trường Thọ cũng hóa thành thanh niên đạo sĩ hiện thân, chuẩn bị cùng với Đa Bảo đạo nhân một cái hát mặt đen, một cái hát mặt trắng, từ trong tay của Thạch Cơ, xé mở một lỗ hổng trong đường dây mua bán "đệ tử ký danh tiên Tiệt Giáo" này.

"Bao nhiêu lần?" Đa Bảo đạo nhân trầm giọng hỏi.

Thạch Cơ nương nương cúi đầu nói: "Bẩm Đại sư huynh, đã có mười...mười sáu lần."

"Mỗi lần đại khái bao nhiêu?"

"Mấy chục người..."

"Mười sáu lần, mấy chục người!" Đa Bảo đạo nhân cắn răng mắng: "Chỉ là một mình người, liền tạo ra cho Tiệt Giáo nhiều hơn một ngàn đệ tử ký danh! Những đệ tử này phẩm tính như thế nào, có nghiệp chướng hay không, ngươi có biết rõ hay không?"

Thân thể Thạch Cơ khẽ run mấy lần, cúi đầu lễ bái: "Thạch Cơ tội không thể tha, mời Đại sư huynh trách phạt!"

"Khốn kiếp!" Đa Bảo đạo nhân gầm nhẹ một tiếng, tiểu thế giới nơi đây bỗng nhiên tối sầm lại, linh bên trong thiên địa khí nhiễu loạn, một ít sinh linh rơi vào thấp thỏm lo âu.

"Ngươi biết chính mình tội không thể tha, còn nói năng hùng hồn như vậy, mời bần đạo trách phạt? ! Ngươi đã làm cái gì? Lúc bọn hắn ở chỗ này làm hoạt động như vậy, ngươi lại đi nơi nào? ! Vì sao không tìm đến bần đạo nói một chút?"

"Ta..." Thạch Cơ ngẩng đầu muốn nói, nhưng lại cúi đầu cúi người, không biết nên trả lời như thế nào.

Lý Trường Thọ ở bên cạnh tìm đúng thời cơ mở miệng: "Đa Bảo sư huynh trước tiên đừng vội, chờ ta nói cùng với vị sư tỷ này một chút."

Đa Bảo đạo nhân tức giận khó bình nhắm hai mắt lại.

Lý Trường Thọ tiến về phía trước hai bước, ấm giọng nói đối với Thạch Cơ đang quỳ: "Sư tỷ trước tiên hãy đứng dậy đi."

Thạch Cơ không nhúc nhích, quỳ ở kia, thân thể mảnh mai không ngừng run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment