Đợi trái đợi phải, bốn năm ngày vội vàng mà qua, đại hội vạn tiên Tiệt Giáo cũng đều tan cuộc, nhưng không thấy Triệu đại gia đến miếu Hải Thần.
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ nói thầm một hồi, hẳn là chính mình phỏng đoán sai rồi?
Chuyện này, không có đạo lý...
"Trường Canh, Trường Canh!"
Trong đáy lòng nổi lên tiếng hô hoán quen thuộc, lại là tới từ bên ngoài thư phòng Phủ Thủy Thần Thiên Đình.
Lý Trường Thọ vội vàng chuyển tâm thần tới, soi gương xác nhận một chút bộ dáng Đạo Nhân Giấy, bưng phất trần vội vàng mà ra.
Đông Mộc Công đang đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Lý Trường Thọ chính là cười to vài tiếng: "Ha ha ha ha! Chúc mừng Trường Canh! Chúc mừng Trường Canh!"
Lý Trường Thọ cười nói: "Chuyện vui ở đâu đến?"
"Thái Bạch Cung kia đã là sửa xong: " Đông Mộc Công tán thán nói: "Hôm qua tiên thần giám tạo Thái Bạch Cung, đã báo cáo công tác ở trong Thông Minh Điện, ngày hôm nay Thông Minh Điện cũng phái người nghiệm thu. Nếu Trường Canh nguyện ý, ngày hôm nay liền có thể dời qua!"
Lý Trường Thọ ngẫm nghĩ, lại nói: "Làm phiền Mộc Công hao tâm tổn trí, nhưng ý chỉ của bệ hạ chưa ngưng tụ thành, vào ở trước e là có một chút không ổn."
"Ài." Mộc Công ở bên cạnh ấm giọng khuyên bảo: "Thiên Đình người nào không biết? Người nào không nghe thấy?"
"Cũng không phải là như vậy!" Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói: "Vẫn phải ổn thỏa một chút, chờ ý chỉ của bệ hạ ngưng tụ thành, thần vị có một chút tiến giai, ta lại dọn nhà cũng không muộn. Những thứ này bất quá đều chỉ là hư danh, hiệu lực vì Thiên Đình, vì bệ hạ mới là sự tình hàng đầu."
Đông Mộc Công vái chào, cười nói: "Vậy theo lời nói của Trường Canh, ta lại đi đến Thông Minh Điện, bảo bọn họ tạm dừng ngưng tụ các ý chỉ không cần thiết."
"Làm phiền Mộc Công!"
"Việc nhỏ, việc nhỏ."
Mặc dù hiện nay Thiên Đình ngưng chỉ đã nhanh hơn rất nhiều so với lúc đầu, nhưng ý chỉ cần ngưng cùng lúc cũng nhiều hơn rất nhiều so với lúc đầu.
Mà sửa chữa chức vị Thiên Đình, tăng lên phẩm giai Tinh Quân, lực lượng Thiên Đạo cần điều động cũng nhiều hơn gấp mấy lần so với các ý chỉ khác, thời gian tiêu tốn tự nhiên là càng lâu hơn một chút.
"Kỳ thật những chuyện này, cứ để tự nhiên là được." Lý Trường Thọ lắc lắc phất trần, mời Mộc Công vào phòng uống trà.
Mộc Công lại nhớ rõ căn dặn của Lý Trường Thọ hồi lâu trước đó—— hai người bọn họ tốt nhất vẫn là bảo trì một chút cảm giác khoảng cách, không thể quá quen thuộc, miễn cho ảnh hưởng đến uy tín của Ngọc Đế bệ hạ.
Lập tức, Đông Mộc Công liền cáo từ, Lý Trường Thọ đưa tiễn Đông Mộc Công ra khỏi Phủ Thủy Thần.
Còn không đợi Lý Trường Thọ quay người, một cỗ Đạo Nhân Giấy khác, cuối cùng cũng nghe được tiếng thở dài quen thuộc kia.
"Ài ——"
Triệu đại gia, đã đến miếu Hải Thần!
Ách, chuyện này cũng không đáng giá kích động.
Thu xếp tốt Đạo Nhân Giấy tại Phủ Thủy Thần, tâm thần của Lý Trường Thọ chuyển đến miếu Hải Thần, thuận lợi chạm mặt cùng với Triệu Công Minh, lại lệnh cho thần sứ dâng trà.
Triệu đại gia quả nhiên là bộ dáng tâm sự nặng nề.
Lý Trường Thọ nâng chén trà lên nhấp một miếng, quan sát khuôn mặt phức tạp, bất đắc dĩ, lại mang theo mệt mỏi của Triệu Công Minh kia, trong đáy lòng âm thầm thở dài.
Tiếp theo, chính là sáu chữ 【 Trường Canh, sự tình lần này 】kia ra sân.
"Trường Canh." Triệu Công Minh khẽ gọi một tiếng, chau mày, sợi râu cũng đang run rẩy.
Đến rồi đến rồi!
Lý Trường Thọ lại nhấp một ngụm nước trà, chuẩn bị sau đó thao thao bất tuyệt.
Triệu Công Minh nói ra khẩu khí, nhưng lại cấp tốc rơi xuống, thấp giọng hỏi: "Như âm dương hợp hợp, có tiếp xúc da thịt, động phòng hoa chúc như phàm nhân...có thể có dòng dõi hay không?"
Lý Trường Thọ quả thực run lên, cấp tốc nuốt xuống nước trà trong miệng, trên đỉnh đầu treo đầy dấu chấm hỏi.
Không thích hợp, Triệu đại gia hôm nay không thích hợp!
Quả nhiên không thích hợp!
Lý Trường Thọ nhìn chăm chú vào đại đệ tử ngoại môn Tiệt Giáo để râu quai nón trước mắt này, lão nghĩa huynh của Vân Tiêu tiên tử, đại năng Tiệt Giáo gặp nhau với mình đầu tiên tại Hồng Hoang, ánh mắt dần dần sắc bén.
Đã biết, lúc này Vạn Tiên đại hội đã tan cuộc một ngày tám canh giờ, ấn theo tính tình của Triệu đại gia, vốn sau khi tan cuộc liền sẽ tới nơi đây tìm chính mình bày tỏ.
Thời gian chênh lệch tương đối dư dả.
Lại biết, lần này nội bộ Tiệt Giáo chấn động, không ít tiên Tiệt Giáo bị trảm, không khí trong nội bộ Tiệt Giáo ngột ngạt, chắc chắn có người trong nội tâm có hậm hực, muốn tìm người bày tỏ.
Đại khái là uống một chút rượu, sau đó rượu không say người tự say, tích tụ trong nội tâm cần được phát tiết.
Tâm trạng mắc lỗi tương đối đúng chỗ.
Lại có, lúc này hai mắt Triệu Công Minh lão ca sáng ngời có thần, đáy mắt tràn đầy ánh sáng hy vọng, khóe miệng có một chút hơi cong lên, râu quai nón cũng được cắt tỉa gọn gàng, ngoài miệng biểu đạt lo lắng, sâu trong mắt là chờ mong.
Rõ ràng chính là trạng thái thần thanh khí sảng!
Tóm lại, căn cứ vào dấu son môi nhàn nhạt trên cổ của Công Minh lão ca lúc này, Lý Trường Thọ làm ra phỏng đoán lớn mật!
"Kim Quang?"
Triệu Công Minh run lên, vô thức liếc nhìn phía sau, ấn cánh tay của Lý Trường Thọ, vội nói: "Đừng có nói lung tung, đừng có nói lung tung, việc này có quan hệ gì cùng với Kim Quang?"
Lý Trường Thọ chau mày, thấp giọng hỏi: "Lão ca, đó là ai?"
Triệu đại gia cười hắc hắc, đầu tiên là nhăn nhó đủ kiểu, lại là mười hai phần ngượng ngùng, cuối cùng mặt mo đỏ ửng, hắc hắc cười không ngừng, nói ra một cái danh hiệu: "Linh, Linh."
Lý Trường Thọ: "…"
Đột nhiên ta cảm thấy cổ mình hơi lạnh, tại sao vậy?
"Lão ca, thật hay giả?"
"Chuyện này...thật sẽ có dòng dõi sao Trường Canh?"
"Như vậy đầu tiên phải xem, rốt cuộc đã tiến hành đến trình tự nào."
"Hắc hắc, ngươi phải hỏi, còn lại những trình tự nào."
"Còn lại trình tự nào?"
"Không có trình tự gì." Triệu Công Minh vuốt râu cười khẽ, đột nhiên cúi đầu liếc nhìn dưới chân, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao chúng ta lại ngồi xổm nói chuyện?"
Lý Trường Thọ không nhịn được dùng một tay đỡ trán, thấp giọng nói: "Run chân, sợ hãi, lão ca ngươi...là tình đầu ý hợp, hai lòng nảy mầm, kìm lòng không được, hay là xúc động khó đè nén, say rượu mê loạn, ủ thành sai lầm lớn?"
Triệu Công Minh cẩn thận ngẫm nghĩ: "Ta cùng với Linh Linh quen biết nhiều năm, vốn chỉ là tình nghĩa đồng môn, cũng chính là vào lúc Kim Quang sư muội biểu lộ tình cảm đối với ta, mà chúng ta vào sau khi xác định lẫn nhau không làm được đạo lữ, Linh Linh và lão ca đột nhiên thân thiết hơn một chút."
Linh Linh...
Ta cũng nên gọi là Tiêu Tiêu sao?
Lý Trường Thọ nói: "Vậy liền phải chúc mừng lão ca, chúc mừng lão ca."
"Cùng vui, cùng vui." Triệu Công Minh vuốt râu híp mắt cười, nhưng nụ cười dần dần thu liễm, lại hỏi: "Đây rốt cuộc là có thể có dòng dõi hay không?"
Lý Trường Thọ hỏi: "Tẩu tẩu không nói sao?"
"Không!" Triệu Công Minh nói: "Lúc ấy chúng ta say rượu, lúc tỉnh lại nàng đã rời khỏi tiểu không gian ta dùng Định Hải Thần Châu mở ra, để lại một phong thư, bảo ta qua một đoạn thời gian lại đi tìm nàng. Còn nói..."