Một cỗ Đạo Nhân Giấy bản thể cấp chuyên nghiệp, cần được trang bị cảnh giới tu vi Kim Tiên, khiến cho người ta cảm thấy có tràn đầy huyết khí, cũng có đầy đủ nhiều thủ đoạn ngụy trang, cùng với Đạo Nhân Giấy dự bị bên trong tay áo có thể ra sân vào bất cứ lúc nào.
Lý Trường Thọ vốn không muốn để cho người giấy lộ diện ở trước mặt Dương Tiễn, dù sao thì hóa thân người giấy, đã là một chiêu bài của hắn ở trong Hồng Hoang.
Nếu sau này Dương Tiễn tỉnh táo lại, nhìn thấu việc này, vậy sẽ tỏ ra...
Vô cùng xấu hổ.
Vì thế, Lý Trường Thọ lại phí nhiều tâm tư hơn.
Hắn không chỉ điều đến một cỗ Đạo Nhân Giấy【 bản thể 】, càng là hoá cỗ Đạo Nhân Giấy này thành bộ dáng Triệu đại gia đã cạo râu, cũng phát đi ngọc phù truyền tin đối với Triệu Công Minh, báo cho Triệu Công Minh việc này, phòng ngừa sau này để lộ.
Tới Ngọc Tuyền Sơn, Ngọc Đỉnh Chân Nhân tất nhiên là có thể nhìn thấu nội tình của Đạo Nhân Giấy Lý Trường Thọ, đại trận bên ngoài tự động mở ra, lặng lẽ để cho Lý Trường Thọ đi vào.
Lý Trường Thọ vừa mới vào Ngọc Tuyền Sơn, liền thấy Ngọc Đỉnh Chân Nhân ngồi xếp bằng ở trên mây, khuôn mặt hơi có vẻ bất đắc dĩ, cùng với đại âm dương sư Thái Ất bên cạnh đang ngáp không ngớt...
Đây là thế nào? Mọi thứ đều không ổn sao?
Lại dùng tiên thức đảo qua các nơi Ngọc Tuyền Sơn, vị tiểu quyền thần Thiên Đình bình thường Lý Trường Thọ này, cái trán dần dần treo đầy vạch đen.
"Ca, vì sao ca không đưa ta đi cùng, ta thật sự sợ."
"Tiểu Thiền, đây là đi lịch luyện tu hành, tăng tiến cảm ngộ và lý giải đối với đạo, tu vi của muội không đủ, tu vi của vi huynh cũng không tính quá cao, nếu dẫn muội đi theo, hung hiểm rất nhiều."
"Ca...ca đừng bỏ ta lại trong động phủ..."
"Chớ khóc, chớ khóc! Ài, để ta nghĩ một chút biện pháp."
Lý Trường Thọ: "…"
Thái Ất Chân Nhân truyền âm trêu chọc: "Chà, đại cừu gia không nhịn được tới nhìn một chút rồi?"
Ngọc Đỉnh Chân Nhân lộ vẻ mặt xấu hổ, chủ động ra tay giúp Đạo Nhân Giấy Lý Trường Thọ che đậy khí tức.
"Liền bởi vì chuyện như vậy mà chậm trễ lâu như vậy?"
Lý Trường Thọ cười khổ hỏi một câu, Ngọc Đỉnh Chân Nhân thành thành thật thật gật đầu.
Thái Ất Chân Nhân thở dài: "Bần đạo bảo mang Tiểu Thiền nhi cùng nhau đi, Ngọc Đỉnh sư đệ lại nói như vậy sẽ làm nhiễu việc tu hành của Dương Tiễn sư điệt. Dương Tiễn sư điệt ngày bình thường cũng là người có một chút quả quyết, lại duy chỉ có hoàn toàn thúc thủ vô sách đối với tiểu muội của chính mình."
Lý Trường Thọ nói: "Vậy thì dùng pháp thuật làm cho nàng ngủ yên mấy tháng không phải là được rồi?"
Ngọc Đỉnh cùng với Thái Ất lập tức sững sờ, nụ cười có một chút xấu hổ.
Đưa tay xoa xoa mi tâm, Lý Trường Thọ bởi vì ổn thoả, suy nghĩ một biện pháp vạn toàn, hỏi: "Linh Châu Tử và Dương Tiễn, những năm này từng có gặp nhau không?"
"Hai người bọn họ ngược lại là rất quen." Thái Ất Chân Nhân phàn nàn nói: "Ngày bình thường đều sẽ tỷ thí với nhau, nhất là trong hai mươi năm gần đây, Linh Châu Tử không ở Thiên Đình liền sẽ chạy tới Ngọc Tuyền Sơn, ngay cả động phủ của bần đạo đều không trở về."
Lý Trường Thọ ừm một tiếng, lập tức bố trí an bài.
Thế là, sau hai canh giờ, Linh Châu Tử cưỡi mây vội vàng chạy đến.
Nghe căn dặn Lý Trường Thọ trên đường đi, lại được sư phụ, sư thúc đáp ứng, Linh Châu Tử trước tiên truyền âm đối với Dương Tiễn, sau đó đánh lén từ phía sau lưng, nhẹ nhõm định trụ Dương Thiền, làm nguyên thần của nàng mông lung, ngủ mê man.
Dương Tiễn nhẹ nhàng thở ra, trong mắt tràn đầy cảm kích, chắp tay nói tạ ơn đối với Linh Châu Tử: "Đa tạ sư huynh tương trợ!"
"Không có gì." Linh Châu Tử cũng chắp tay một cái, dùng tiên lực đưa Dương Thiền lên trên giường, xoay người lại nói: "Sư đệ cứ yên tâm đi ra ngoài lịch luyện, ta chắc chắn sẽ chiếu cố tốt Tiểu Thiền."
Dương Tiễn liếc nhìn Dương Thiền ngủ say, dặn dò đối với Linh Châu Tử: "Tiểu Thiền còn nhỏ đã từng bị kích thích, sau này tu đạo vẫn luôn có tâm ma chưa thể xua tan, sư phụ ra tay cũng chỉ là tạm thời phong ấn tâm ma của nàng. Sư huynh ngươi hãy nhớ rõ, nếu nàng tỉnh lại bởi vì không tìm được ta mà khủng hoảng, ngươi liền dùng vật này..."
"Không cần phiền phức." Linh Châu Tử đánh gãy lời nói của Dương Tiễn, cười nói: "Ta sẽ vẫn luôn thi triển pháp thuật mê man đối với nàng, để nàng chờ ngươi trở lại trong giấc mộng. Dương Tiễn sư đệ yên tâm, muội của ngươi chính là muội của ta, ta tuyệt đối sẽ không thất lễ đối với Tiểu Thiền."
"Ta tất nhiên là tin tưởng sư huynh."
Dương Tiễn thở phào một hơi, lại vái chào đối với Linh Châu Tử, hút bảo kiếm tới từ trong góc, cúi đầu cất bước, bước ra ngoài động...
Toàn thân đều dễ dàng hơn không ít.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân hiện ra thân hình trong không trung, tiếp Dương Tiễn lên trên mây.
Lúc này Lý Trường Thọ đã đưa Đạo Nhân Giấy vào bên trong tay áo của Thái Ất Chân Nhân, vì lý do ổn thoả, cũng không chủ động chạm mặt cùng với Dương Tiễn.
"Sư phụ, sư bá." Trên mặt Dương Tiễn lộ nét hổ thẹn, ôm kiếm vái chào: "Đệ tử đã để ngài đợi lâu."
Ngọc Đỉnh Chân Nhân ôn hòa cười một tiếng, nói không sao.
Thái Ất Chân Nhân ở bên cạnh khẽ nhếch khóe miệng, muốn phàn nàn lại cưỡng ép nhịn trở về.
Không thể chê cười vãn bối, đây là nguyên tắc của Thái Ất y —— ngoại trừ những vãn bối đặc biệt chán ghét.
Không bao lâu, Ngọc Đỉnh Chân Nhân cưỡi mây mang theo Dương Tiễn cùng với Thái Ất Chân Nhân rời khỏi Ngọc Tuyền Sơn, toàn lực thôi động mây trắng, bay nhanh về hướng Đông Hải.
Ở bên trên Ngọc Tuyền Sơn, cũng chỉ còn lại có Linh Châu Tử và Dương Thiền ngủ say.
Linh Châu Tử đi đến cửa động, nghĩ đến lời căn dặn của Trường Canh sư thúc, cùng với sự tình sư phụ đã từng giải thích cho mình vào hơn mười năm trước, có quan hệ đến thân thế của Dương Tiễn.
Lại nghĩ đến vị sư đệ Dương Tiễn này đã từng trong lúc vô tình biểu lộ qua, hận ý đối với Thiên Đình...
"Ài!"
"Sau này Dương Tiễn sư đệ biết được chân tướng, trong đáy lòng tóm lại sẽ có một chút oán trách đối với Trường Canh sư thúc. Trường Canh sư thúc tính kế quá mức chu toàn, cuối cùng ngược lại sẽ bởi vậy mà rước lấy địch ý của Dương Tiễn sư đệ. "
Linh Châu Tử khoanh tay, có một chút nghiêm túc suy tư một hồi.
"Hẳn là, sư thúc cũng không thèm để ý đến địch ý của sư đệ?"
Tự lẩm bẩm nửa tiếng, Linh Châu Tử sửng sốt một hồi đối với bầu trời ngoài động, sau đó gãi đầu một cái.
Được rồi, nghĩ mãi mà không rõ những cong cong quấn quấn này.
Thừa dịp Dương Thiền ngủ mê man, chính mình...đánh một bộ quyền pháp đi.
Gần đây Tiểu Thỏ đều là tìm hắn đánh giá dáng múa, mỗi lần còn mặc đồ trang điểm lộng lẫy, cũng không biết có phải hay không là ăn củ cải cầu vồng nhiều, bởi vì những chuyện này, ngược lại là khiến cho tiến độ luyện công của y chậm trễ rất nhiều.
Chậc, phiền não tuyệt vời của Linh Châu.
...
Trên đường đến đại thiên thế giới, Lý Trường Thọ có thể rõ ràng cảm nhận được, sự lưu ý của Ngọc Đỉnh Chân Nhân đối với Dương Tiễn.
Suốt chặng đường đều căn dặn lòng người hiểm ác, suốt chặng đường đều nói về cảm ngộ tu hành.