Dương Tiễn mới vừa trừ xong yêu ở chỗ này chuẩn bị rời đi, cũng không hiện thân đi tiếp thu tán thưởng, cúng bái của phàm nhân.
Y đợi nửa ngày ở phía trên sườn núi ngoài thôn, xác định có phải là có cá lọt lưới.
Vào giờ phút này, Dương Tiễn ngừng chân đứng ở phía dưới tinh tú đầy trời, ngước đầu nhìn lên sao trời, không khỏi bắt đầu tìm kiếm ngôi sao bên trong lời đồn kia.
Canh giờ giống như không đúng, lúc này mới vừa vào đêm không lâu.
Bên chân, một con chó trắng chỉ cao nửa thước, đang nhẹ nhàng cọ vào giày vải của y.
Bên miệng Dương Tiễn lộ ra ý cười ôn hòa, bắt con chó nhỏ này vào trong lòng bàn tay, hóa thành một viên ngọc bội bỏ vào trong ngực, thân ảnh nhảy lên một cái, bay lên trên trời.
Không mượn mây trắng, không dùng pháp bảo, nhục thân vượt qua không gian còn có thể nhanh chóng như vậy, Dương Tiễn mới vừa vượt qua Kim Tiên Kiếp, thực lực xác thực lại có bay vọt.
Hưu ——
Một chùm thanh quang bắn nhanh mà đến từ hư không, Dương Tiễn giữ vững tinh thần, chủ động tiếp nhận thanh quang vào trong tay, thanh quang chính là một khối ngọc phù, chắp tay hành lễ đối với ngọc phù.
Có thể tìm được chính mình, chỉ có...sư phụ vẫn luôn giấu ở gần đây.
Mặc dù Dương Tiễn cũng vô pháp xác định việc này, hơn nữa ở trong những năm này, mấy lần hiểm tử hoàn sinh cũng là dựa vào chính mình gắng gượng đi qua, sư phụ cũng không hiện thân.
Nhưng Dương Tiễn kỳ thật có thể cảm giác được, sư phụ cách chính mình cũng không xa.
Tiện thể, có một chút cơ duyên thoạt nhìn vô cùng hợp lý, nhìn kỹ cũng không có vấn đề gì, Dương Tiễn cũng sẽ cảm thấy, chính mình đạt được hơi quá mức thuận lợi.
Phảng phất như con đường chính mình đi này, đã sớm bị người thả xuống rất nhiều chỗ tốt.
Làm những việc này, là ai?
Hẳn không phải là sư phụ, sư phụ xưa nay độc hành, lại chỉ có một vị bạn tốt là Thái Ất sư bá, nếu muốn an bài những cơ duyên này cho y, chỉ sợ là phải vận dụng nhân lực đếm không hết.
Là những thế lực muốn để cho chính mình mau mau khởi thế, từ đó đạt thành một loại mục đích nào đó.
Y cũng không phải là người ngu, như thế nào không biết từ khi chính mình sinh ra, liền bị cuốn vào cuộc tranh chấp giữa những thế lực lớn nhất bên trong thiên địa này.
Trong đáy lòng nghĩ như vậy, Dương Tiễn mở ngọc phù trong tay ra, thấy được trong đó nội dung.
Một chỗ đại thiên thế giới nào đó có yêu ma làm loạn, dường như đang mượn sinh hồn của phàm nhân tu hành, cần y lập tức đi một chuyến.
Nội dung không sai biệt nhiều cùng với ngọc phù sư phụ cho chính mình mấy lần trước.
Dương Tiễn cũng không chần chờ, trống rỗng cầm ra Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương để ở sau lưng, thân hình vượt qua hư không, vội vàng tiến đến phương vị sư phụ cho.
Nhưng lần này khác biệt cùng với mấy lần trước.
Lúc Dương Tiễn chạy đến, yêu ma kia bắt đi người và súc vật trong một thôn làng vắng vẻ, trong thôn làng trống trải chỉ có yêu khí nhàn nhạt lưu lại, đang tiêu tán theo gió...
Dương Tiễn cẩn thận tìm kiếm, lại là hoàn toàn không tìm thấy dấu vết để lại, chỉ có thể nói công lực tiềm tung nặc ảnh của yêu ma này hết sức lợi hại.
Lục soát nửa ngày ở trong phạm vi mấy ngàn dặm, các nơi đều là một mảnh tường hòa, nơi đây cũng có không ít Luyện Khí Sĩ...
Rơi vào đường cùng, Dương Tiễn lại trở về thôn làng kia, lần này lại thấy được hai đứa trẻ bồi hồi tại cửa thôn.
Thế là tiến về phía trước hỏi, biết được hai đứa trẻ phàm nhân này là ham chơi ở trong núi, lúc này mới tránh thoát một kiếp này.
Lập tức, Dương Tiễn mang hai đứa trẻ đến thành trấn gần đó dàn xếp, hao tốn một chút linh thạch, an trí ở bên trong một quán rượu Luyện Khí Sĩ tụ tập, lại dọa chưởng quỹ quán rượu kia.
Sau khi đưa hai huynh muội này đến một căn phòng, Dương Tiễn đưa tay sờ sờ đầu bọn chúng, căn dặn bọn chúng không cần loạn đi, lưu lại một khối ngọc phù mang theo khí tức của chính mình, liền quay người rời đi.
Mới vừa trở ra cửa phòng, Dương Tiễn liền nghe được nữ đồng có niên kỷ ít hơn trong đó nức nở.
"Ca, về sau chúng ta nên làm cái gì...cha mẹ bọn họ có phải hay không không cần chúng ta nữa."
"Không có việc gì, ca che chở ngươi, tiên nhân không phải đã đi giúp chúng ta tìm cha mẹ sao?"
Dương Tiễn dừng bước chân lại, thần sắc trở nên có một chút trầm thấp, chậm rãi nhắm hai mắt lại, muốn để cho đạo tâm của chính mình yên tĩnh, nhưng trong đáy lòng lại luôn hiện ra mấy tấm hình ảnh bị y tận lực chôn sâu kia.
Trên phố, hai bóng dáng nhỏ bé đang quấn chăn, thức một đêm không ngủ.
Cười khổ một tiếng, Dương Tiễn lắc đầu, tiếp tục đi tìm kiếm nơi yêu ma hạ lạc mà sư phụ nói.
Nhưng...
Tìm không được, các nơi đều không tìm được.
Yêu khí nhàn nhạt kia phảng phất như là đang cố ý kích động tâm thần của y, mỗi lần tự cho là tìm được manh mối, đuổi theo lại chỉ là tốn công vô ích.
Nhưng hết lần này tới lần khác, những hình ảnh trong đáy lòng kia không ngừng hiện ra, thảm kịch Dương phủ kia, lúc Thiên Binh đập nát thân ảnh bảo hộ ở trước người mình kia, máu tươi văng khắp nơi...
Sau mấy lần tìm không có kết quả, mặt mày Dương Tiễn nổi lên một tia lệ khí, thấp giọng gầm thét, chân trái đập mạnh, núi hoang dưới chân đổ sụp ầm ầm, đá rắn vỡ nát thành bụi phấn!
Trong bụi mù, Dương Tiễn đứng trong không trung, hai mắt nhắm lại, muốn làm cho tâm thần của chính mình khôi phục lại bình tĩnh, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng nói có một chút quen thuộc: "Dương Tiễn, ngươi rốt cuộc cũng không nhịn được."
Lão đạo Tây Phương Giáo kia?
Dương Tiễn mở hai mắt ra, đã thấy một đạo thân ảnh gần như phai mờ đứng ở trước mặt y, tất nhiên là thần niệm của Hư Bồ Đề biến thành.
"Cút."
"Ha ha ha!" Thần niệm của Hư Bồ Đề nhẹ nhàng phiêu đãng: "Quả nhiên là muốn để bần đạo cút sao? Như vậy vì sao, ngươi không dùng thương trong tay đâm bần đạo? Dương Tiễn, ngươi là người thông minh, trong đáy lòng tất nhiên cũng cất ý nghĩ dựa thế mà đi. Chỉ là bây giờ bần đạo đã không cần hao tổn nhiều tâm trí, chỉ cần nói cho ngươi một việc, ngươi chắc chắn sẽ phấn đấu quên mình, không kịp chờ đợi, muốn đi Thiên Đình cứu vị mẫu thân đáng thương kia của ngươi. Thiên Đình hẳn là đã muốn xóa sạch mẫu thân ngươi."
"Hồ ngôn loạn ngữ!" Trong hai mắt Dương Tiễn bắn ra hai vệt thần quang: "Tại sao ta phải nghe ngươi lừa bịp!"
"Thật sự là lừa bịp sao?" Tiếng nói của Hư Bồ Đề lao thẳng vào đạo tâm của Dương Tiễn, âm cuối quanh quẩn tại linh đài của Dương Tiễn.
"Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, mẫu thân ngươi là công chúa Thiên Đình trên danh nghĩa, muội muội của chúa tể Tam Giới, lại chỉ là huynh muội phàm nhân lúc Ngọc Đế lịch kiếp. Nàng kết hôn với phàm nhân, sinh ra một trai một gái, càng châm chọc hơn chính là, phàm nhân này vốn đã sớm lập gia đình, còn có dòng dõi. Đây là cái gì? Sỉ nhục, Luyện Khí Sĩ giễu cợt Ngọc Đế năm đó, nhiều vô số kể, vô cùng náo nhiệt! Nếu không phải ngươi bái sư Ngọc Đỉnh, trở thành đệ tử Xiển Giáo, khiến cho Thiên Đình có kiêng kỵ, mẫu thân ngươi có thể sống đến ngày hôm nay? Nhưng hôm nay lại khác biệt, Dương Tiễn."
Dương Tiễn siết chặt nắm đấm, cái cổ nổi gân xanh, cái trán lóe ra ánh sáng màu đỏ.