Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng - Sư Huynh A Sư Huynh (Bản Dịch Full)

Chương 1200 - Chương 1200.

Chương 1200. - Chương 1200. -

Trong mắt Dương Tiễn mang theo vài phần ngạc nhiên, thấp giọng hỏi: "Sư huynh, ngươi muốn ngăn trở ta?"

"Ừm." Linh Châu Tử ngậm miệng, nắm chặt trường thương, dường như không muốn nói thêm nửa chữ.

Dương Tiễn cũng không khỏi rơi vào trầm mặc, nhìn chăm chú thân hình của Linh Châu Tử, mấy lần nắm chặt thân thương Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương, lại mấy lần buông thương ra.

"Vì sao?" Tiếng nói của Dương Tiễn thoáng có một chút phát run.

Linh Châu Tử nói: "Phụng sư mệnh."

"Ngày hôm nay ta làm việc, không có liên quan gì cùng với Xiển Giáo."

"Ngươi vốn là đệ tử Xiển Giáo, làm sao lại không liên quan?"

Dương Tiễn nhắm hai mắt lại, thở nhẹ một hơi, cũng không khàn giọng hô chính mình có chỗ khó xử, cũng không nói ra tín niệm của mình.

Nắm chặt trường thương, hai mắt lại không có bất cứ chút do dự nào, chỉ còn kiên định.

"Chiến."

Phừng —— Hỏa Tiêm Thương trong tay Linh Châu Tử dấy lên hỏa diễm trắng xanh, thân hình vọt thẳng lên, gần như trong nháy mắt liền bạo phát ra tốc độ cực nhanh của bản thân!

Dương Tiễn lập tức na di sang bên cạnh, hiểm lại càng hiểm gặp thoáng qua cùng với trường thương của Linh Châu Tử, lại là chủ động nhường một chiêu.

Sau đó, Dương Tiễn lưu lại một đạo tàn ảnh tại chỗ, thân hình bá một tiếng biến mất không thấy gì nữa, lúc lại xuất hiện đã ở trước mặt Linh Châu Tử mười trượng, như đại bàng sà xuống từ trên trời, giơ thương đập mạnh!

Quanh người Linh Châu Tử bị ánh lửa bao trùm, thân hình nhanh như quỷ mị, hoàn toàn không tránh, va chạm chính diện cùng với Dương Tiễn!

Đạo binh ở xung quanh cùng nhau la lên, đại trận lồng giam càng trở nên kiên cố...

Kịch chiến chỉ chốc lát, thân hình Linh Châu Tử bay ngược ra phạm vi đại trận, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, đầu vai mang theo một lỗ máu, bả vai bị đập lõm.

Không địch lại, bị loại.

Nhưng sau đó, những đạo binh kia không có cố kỵ nào nữa, mấy trăm vị "cao thủ" trốn ở trong đó cùng nhau tiến lên, bao quanh vây khốn Dương Tiễn, giam cầm thập phương!

Chiến!

Dương Tiễn giơ thương xông vào bên trong đạo binh, tiếng nổ bồng bồng liên tiếp không ngừng, từng đạo binh bị đập thành bột phấn màu xám, nhưng số lượng liên tục không ngừng, không có một chút đoạn tuyệt nào.

Mà những "cao thủ đặc thù" trộn lẫn bên trong đạo binh, cũng làm cho Dương Tiễn không ngừng bị ngăn trở, không có cách nào thật sự trùng sát qua lại.

Thiên Đình, ở chỗ Đông Thiên Môn.

Trận trận tiếng trống vang dội mấy vạn dặm, từng đội từng đội Thiên Binh vọt tới, bố trí phòng tuyến đạo binh ở bên ngoài Thiên Môn.

Trong Thái Bạch Điện, Lý Trường Thọ lộ ra mấy phần mỉm cười, lắc lắc phất trần, cùng nhau cưỡi mây ra ngoài với mấy đạo thân ảnh sau lưng.

Lý Trường Thọ nói: "Long Cát, ngươi trước đi đến phía trước Đông Thiên Môn chờ. Nếu Dương Tiễn có thể vọt tới trước mặt ngươi, cứ nói theo những gì vi sư căn dặn là được."

"Vâng." Long Cát ôm quyền hành lễ, xách theo bảo kiếm, thi triển thần thông, vội vã chạy tới Đông Thiên Môn.

Ở sau lưng Lý Trường Thọ, Ngao Ất, Kim Bằng, Hùng Linh Lỵ lẳng lặng mà đứng, trừ bên trên khuôn mặt nhỏ của Hùng Linh Lỵ tràn đầy khẩn trương, cố gắng biểu hiện ra bộ dáng dữ dằn, Ngao Ất cùng với Kim Bằng đều là trấn định tự nhiên.

Bọn họ, tuân theo lệnh là được.

...

Dương Tiễn rơi vào khổ chiến.

Y suy nghĩ thật lâu, suy tư thật lâu ở trên đường đi, cuối cùng hạ quyết tâm, liền biết ngày hôm nay không khỏi có một phen khổ chiến, phần thắng của chính mình rất nhỏ.

Y không tin vào kỳ tích gì, cũng không tin cái gọi là khí vận, tin tưởng duy nhất, là trường thương trong tay, muốn một đường đánh tới bên người mẫu thân.

Nhưng Dương Tiễn chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình chỉ là đối mặt với đạo binh Thiên Đình, lại liền chật vật như thế.

Đại trận một mực áp chế y.

Đạo binh hung hãn không sợ chết, một cỗ tiên lực đánh thẳng vào huyền thể của y.

Nhất là những "cao thủ" am hiểu bí pháp hợp kích ở bên trong đạo binh kia, đã chế tạo cho y không ít phiền phức, thậm chí còn lưu lại không ít thương thế bên trên huyền thể của y.

Bát Cửu huyền công thiện phòng ngự nhất, nhục thân giống như linh bảo, Luyện Khí Sĩ cùng cảnh giới nếu như không có trọng bảo, cơ hồ không có khả năng công phá.

Bởi vậy có thể thấy được, uy lực hợp kích của đối phương thực sự không kém.

Bóng người, bóng người, đều là bóng người.

Đạo binh liên tục không ngừng, giết mãi không hết, nhưng khí huyết, khí lực của chính mình, lại đang bị đạo binh không ngừng hao tổn.

Chủ tu nhục thân rất khó dựa vào đan dược khôi phục khí lực, trong đáy lòng Dương Tiễn không ngừng tính toán, không ngừng vọt tới phía trước, mang theo bóng người đầy trời, mang theo tro bụi đầy trời đạo binh nổ ra, từng bước một tới gần Đông Thiên Môn!

Rốt cuộc, không biết qua bao lâu, trước mặt Dương Tiễn bỗng nhiên sáng lên.

Đạo binh lui?

Dương Tiễn đã hơi choáng, lập tức lao về phía trước mấy trăm trượng, nhưng rất nhanh liền bị tường ánh sáng ngăn cản, lại là một nhóm lớn đạo binh chen chúc tới.

Giết hết một nhóm, còn có một nhóm.

Đêm và ngày, luân phiên liên tiếp.

Đại chiến mười mấy ngày đêm, kinh động cao thủ tứ phương, nhưng không có ai có thể tới gần mấy vạn dặm phương viên bên trong Đông Thiên Môn Thiên Đình.

Một số lớn cao thủ Long Tộc ẩn núp dưới Đông Hải, cũng phát tán uy áp trên người về phía bốn phương tám hướng.

Ở bên trong đại chiến liên miên, thân hình Dương Tiễn từ đầu đến cuối chưa bao giờ gục ngã.

Chiếc áo choàng không dính máu, nhưng đã bị hư hại khắp nơi.

Trường thương không thấy vết nứt, lòng bàn tay lại khẽ run.

Tiến lên từng chút một, lần lượt vung thương, Dương Tiễn cuối cùng cũng đi đến phía trước Đông Thiên Môn, khoảng cách với đại môn bạch ngọc bất quá chỉ khoảng ngàn trượng.

Sau lưng, là ba mươi chín tầng phòng tuyến đạo binh bị y đột phá, hơn sáu mươi tòa đại trận bị y tự tay đập nát.

Bóng người phía trước không còn, tiếng lòng căng cứng của Dương Tiễn chỉ là hơi buông lỏng nửa phần, thân hình liền đột nhiên lảo đảo.

Y chống trường thương cố gắng kiên trì, không có rơi xuống dưới không trung, nhưng dưới chân không vững, hai chân dần dần uốn lượn, dần dần mất đi khí lực.

Cực hạn...

Đây chính là cực hạn của chính mình.

Trong đáy lòng Dương Tiễn than nhẹ, nhưng ánh mắt, đạo tâm không có một chút dao động nào.

Y chống trường thương, hít vào một hơi, thân hình muốn đứng lên một lần nữa, lại chỉ là miễn cưỡng cong lưng.

"Dương Tiễn!"

Một tiếng hô hoán vội vàng truyền đến từ phía trước, tiên thức đã gần khô kiệt của Dương Tiễn nhìn thấy, Long Cát đã từng có duyên gặp mặt một lần đang cưỡi mây bay đến đây, trong tay xách theo bảo kiếm.

Nàng, cũng là tới ngăn cản chính mình sao?

Phía sau có một số lớn đạo binh muốn vây kín, Long Cát lập tức mở miệng quát nhẹ: "Tất cả lui ra!"

Từng nhóm đạo binh giống như là tượng gỗ, đứng yên bất động trên đường mây.

Dương Tiễn cười khổ trong đáy lòng, chính mình chung quy là dính líu đến người khác.

Long Cát tiến về phía trước muốn nâng, Dương Tiễn lại đưa tay ngăn cản.

Y ghé vào không trung thở hổn hển, tìm kiếm khí lực còn thừa ở bên trong cơ thể của chính mình.

"Dương Tiễn, ngươi tội gì phải thế?" Đứng ở bên ngoài ba trượng, Long Cát run giọng hô hào: "Rất nhiều chuyện ngươi chưa từng thấy, chưa từng nghe, không hiểu nội tình trong đó, chỉ là bị người lợi dụng."

Bình Luận (0)
Comment