Kim Linh hỏi:
- Trường Canh, mấy kẻ này đã không hỏi được, phải chăng liền trực tiếp giết?
- Ừm
Lý Trường Thọ gật gật đầu:
- Ngày hôm nay e là khó có quá nhiều thu hoạch, chẳng qua diệt trừ những yêu ma này, cũng coi như bớt đi một phần tai họa ngầm
Quy Linh Thánh Mẫu nói:
- Vậy để chúng ta thử xem
- Ồ?
Lý Trường Thọ cười cười, ánh mắt giao nhau với Vân Tiêu tiên tử, người sau ánh mắt ôn nhu như nước, suýt nữa làm cho Lý Trường Thọ tan chảy
- Thử liền biết
Thái Ất Chân Nhân đút hai tay ở bên trong tay áo, cười ha hả nói một câu:
- Nói không chừng bọn hắn liền bị mấy vị tiên tử mê hoặc, cái gì cũng đều khai
Lý Trường Thọ ném cho Vân Tiêu một ánh mắt khích lệ, bình tĩnh lui lại trăm trượng
Cứ như vậy, đoàn thẩm vấn chủ lực lùi về hàng thứ hai, chờ đợi màn trình diễn của bốn vị tiên tử Tiệt Giáo
Bốn vị tiên tử Tiệt Giáo này đầu tiên là thảo luận một lúc, lại ra tay điểm phá chướng nhãn pháp của tám tên yêu ma, đi qua đi lại trước mặt bọn hắn một lúc lâu
Kim Linh nói:
- Để ta chọn trước, ta muốn kẻ này, kẻ này, kẻ này được không?
Ba vị tiên tử khác không có chút ý kiến nào, mặc cho Kim Linh Thánh Mẫu dẫn ba tên yêu ma sang một bên
Vân Tiêu tiên tử ở bên cạnh làm dấu mời, ôn nhu nói:
- Ta có thể tùy ý thẩm vấn ba tên
Quy Linh Thánh Mẫu cùng với Vô Đương Thánh Mẫu tiến về phía trước, từng người chọn lựa một tên yêu ma, dẫn sang phía bên phải
Quy Linh đầu tiên là khẽ thở dài, nhìn tên yêu ma trước mặt, thở dài:
- Ta cùng với đạo hữu cũng không có thù oán gì, lần này liền đưa đạo hữu đi một đoạn đường, không biết đạo hữu có yêu thích làn điệu nào không? Ta am hiểu tấu nhạc, chứ không am hiểu thẩm vấn
Vô Đương Thánh Mẫu ở một bên cũng nói:
- Ta sẽ đọc mấy thiên kinh văn cho đạo hữu, cũng có thể tịnh hóa oán hận trong đáy lòng đạo hữu
Các vị nam tiên ở phía sau, lập tức lộ ra nụ cười vui mừng
Thái Ất Chân Nhân hiếm khi không âm dương quái khí, cảm khái nói:
- Tiên tử Tiệt Giáo, thật là ôn nhu
- Đó là tự nhiên
Đa Bảo Đạo Nhân chắp hai tay sau lưng, mang theo vinh quang của Đại sư huynh:
- Các vị sư muội tu thân dưỡng tính, dịu dàng văn nhã, tự nhiên rất ôn nhu. Trường Canh, ngươi nghĩ thế nào?
- Đa Bảo sư huynh nói đúng lắm
Lý Trường Thọ vừa dứt lời, một vệt ánh vàng hiện lên, trong tay Vân Tiêu xuất hiện Hỗn Nguyên Kim Đấu, ba chùm sáng màu vàng óng đánh vào trên người ba tên yêu ma
Khuôn mặt của nàng lạnh lùng, bóng người ẩn hiện trong sương mù, thanh âm nghe không ra dao động, bình tĩnh hỏi:
- Các vị có mở miệng hay không?
Những gì nhận được chỉ là ba tiếng hừ lạnh hoặc là cười lạnh
Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, Kim Đấu trong tay nhất chuyển, một vệt đạo vận huyền diệu lưu chuyển ra, ba tên yêu ma do nàng phụ trách thẩm vấn, quanh người đột nhiên tuôn ra một cỗ linh khí tinh thuần
Ngay khi thân hình ba tên yêu ma đang run rẩy, đạo hạnh của từng người đột nhiên biến mất một tầng, một cỗ cảm giác suy yếu lan tràn từ trong ra ngoài
Hỗn Nguyên Kim Đấu, ngược dòng trở lại bản nguyên!
- Ngươi! Ngươi muốn thế nào?
- Hỗn Nguyên Kim Đấu!
- Muốn giết cứ giết, sao lại hủy đạo hạnh của chúng ta!
- Có mở miệng hay không?
Vân Tiêu vẫn không chút dao động hỏi
Ba yêu ma toàn thân run rẩy, thương thế cơ hồ không ức chế nổi. Bọn hắn còn chưa kịp đáp lại, Hỗn Nguyên Kim Đấu lại là nhất chuyển
Đạo hạnh của từng người, tiêu tán mấy tầng một lần nữa!
Ba tên yêu ma vô lực nằm vật xuống, đạo hạnh tiêu tán từng chút, đại đạo từ từ tan rã, giống như tủy xương bị rút ra từng chút một...
Nếu quá trình này diễn ra trong nháy mắt, còn không đến mức khó chịu như thế, nhưng lúc này, Vân Tiêu hỏi bọn hắn một câu, đánh tan một ít đạo hạnh của bọn hắn, xé nát Đạo quả của bọn hắn như bóc củ hành tây...
Bọn hắn chưa từng nghĩ tới, còn có biện pháp có thể khiến đạo tâm sụp đổ như vậy
Điều này còn khó chịu hơn là giết bọn hắn!
Bên kia đột nhiên nhấp nhoáng kiếm quang, làm ánh mắt của chúng tiên vô thức chuyển tới
Kim Linh Thánh Mẫu tay cầm trường kiếm, một cái đầu yêu thú chậm rãi bay ra ngoài, máu tươi phiêu phù trong hư không
Nàng rút kiếm tới gần hai tên yêu ma còn lại, khóe miệng lộ ra nụ cười bình tĩnh, trong mắt mang theo một chút cảm giác chờ mong, trường kiếm trong tay nhuốm máu tươi, kim sa váy dài lại không nhiễm chút bụi bặm nào
- Các ngươi thật sự không sợ chết sao?
Hai tên yêu ma kia chỉ là cười lạnh
Trong âm thầm, một vệt hào quang màu xanh nước biển lặng yên nở rộ, bao phủ hai tên yêu ma này. Lý Trường Thọ âm thầm chỉ tay phải vào Thái Ất Chân Nhân
Cân bằng: Sợ chết chi tâm!
Kim Linh nói khẽ:
- Người mở miệng sau, bị trảm trước