Y khát vọng đi đối mặt với thiên kiếp, khát vọng đạo cảnh đột phá, sinh mệnh thăng hoa, khát vọng có thể đứng trên cùng một đám mây với Dương Tiễn, Ngao Ất
không có ai muốn y lập tức tu thành Kim Tiên, cũng không có ai bức bách y nhất định phải có thành tựu gì
nhưng y...
Không muốn bình thường, không muốn vô danh
đã rất lâu, Linh Châu Tử chưa đi ra khỏi viện này
vào giờ khắc này, phản chiếu ở trong con ngươi như hồng ngọc của thỏ ngọc, sắc mặt của Linh Châu Tử có chút chán nản, lúc này mặc dù miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt đã không còn bao nhiêu sức sống
Thỏ Ngọc có chút cắn môi, nhỏ giọng nói:
- Nếu không, chúng ta thử xem có thể cùng nhau tu hay không... ta nghe các tỷ tỷ Nguyệt Cung nói, Nhân Tộc có biện pháp song tu, có thể nhanh chóng đột phá bình chướng...
- Đừng suy nghĩ nhiều
Linh Châu Tử thở dài:
- Bình cảnh chính là bình cảnh, chỉ có tiến hành cảm ngộ, mới có thể tăng lên đạo cảnh, bàng môn tả đạo là không thể làm, ta lại trở về Càn Nguyên Sơn bái kiến lão sư, hỏi một chút xem có biện pháp nào không
- Ừm
Thỏ Ngọc nhỏ giọng nói:
- Tu hành, suy cho cùng, đều là xem cơ duyên, có lẽ chỉ là cơ duyên của ngươi còn chưa tới, hơn nữa, ta cũng chưa thành Kim Tiên, vậy thì có gì to tát đâu, ta mới không hâm mộ những trường sinh tiên sống lâu như vậy, chủ nhân mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi ngẩn người, rất nhàm chán
- Đa tạ ngươi, hảo huynh đệ
Linh Châu Tử lộ ra một nụ cười ấm áp, nâng nắm đấm lên, đưa tới trước mặt Thỏ Ngọc
Thỏ Ngọc làm mặt quỷ, nắm chặt nắm tay nhỏ, nhẹ nhàng đụng một cái vào nắm đấm của Linh Châu Tử
- Hảo huynh đệ
- Ta nhất định cũng có thể độ Kim Tiên kiếp!
Linh Châu Tử đứng dậy, trong mắt tràn đầy ánh sáng, ngắm nhìn mây đen cùng với kiếp lôi nơi chân trời, định tiếng nói:
- Ta nhất định phải làm đại anh hùng giống như Thái Bạch sư thúc, có thể được người khác cần và tin nhiệm, có thể làm một ít đại sự cho thiên địa! Trảm yêu trừ ma! Bảo vệ nhỏ yếu! Ta nhất định sẽ giúp đỡ sư thúc, giúp đỡ Thiên Đình! Nhất định!
- Vậy ngươi cố lên
Thỏ Ngọc ở bên cạnh nhỏ giọng thầm thì một câu:
- Chí hướng gì mà nghe xong vừa phí tinh lực lại phí năm tháng
Linh Châu Tử nhe răng cười một tiếng, gật gù đắc ý, ngâm tụng nói:
- Mạc sử quang âm không hư độ, nam nhi kiến nghiệp tại tứ phương
- Như thế nào? Chúng ta thân nữ nhi liền không thể kiến công lập nghiệp sao?
- Chuyện này... đương nhiên có thể
- Ngươi như vậy là sẽ bị các vị tỷ tỷ đánh một trận
- Hắc hắc, ngươi đừng nói ra là được, hôm nay chơi cái gì? Đấu vật? Thể thuật? Độn pháp truy đuổi? Thương kiếm gậy?
- Phi, hôm nay là ngày lẻ, nên nghe ta, chơi cái này!
- Đây là cái gì? Ồ, không phải xếp thuyền giấy là được
- Đây là dây đỏ, dây đỏ!
Trong tiếng phàn nàn của Thỏ Ngọc, trong tiếng kêu khổ của Linh Châu Tử, hai chiếc xích đu khẽ đung đưa
Tay to và tay nhỏ đan vào nhau, một sợi dây màu đỏ được kéo ra bằng nhiều cách nhưng vẫn không thể trói được hai ngón tay
...
Sau hai canh giờ
tiên quang lượn lờ, tiên nhạc trận trận, bên trong thiên địa tràn đầy tường thụy chi ý, từng đoá từng đoá mây vàng tụ về hướng Linh Nga, trên đó có hư ảnh tiên tử hoan múa, có cảnh tượng lão thần tiên đưa phúc
Rõ ràng chỉ là trường sinh thiên kiếp bát trọng bình thường, lại đưa ra đặc hiệu hoàn thành trường sinh kiếp cửu trọng đỉnh cấp!
Ừm, điều này không quan trọng
Linh Nga lặng lẽ đứng giữa không trung, váy tiên trên người tổn hại vài chỗ, càng thêm mấy phần cảm giác yếu đuối, đúng là ta thấy mà yêu như vậy
nàng mỉm cười, cùng với tiên lực tràn đầy, cảm thụ được đạo khu của chính mình được lực lượng thiên kiếp 'Ôn nhu' rèn luyện rất thoải mái, cũng chưa quên sư huynh căn dặn
tạm thời áp xuống trọng trọng cảm ngộ dưới đáy lòng, Linh Nga vái chào một cái đối kiếp vân trên không trung, ôn nhu nói:
- Cảm tạ Đạo Tổ lão gia hạ xuống thiên kiếp, trợ đệ tử đạt được trường sinh đạo quả
kiếp vân đen nhánh còn lại đại khái hai phần ba đường kính, một lần nữa hiển lộ ra khuôn mặt Đạo Tổ, vẫn là mang theo ý cười hiền lành kia
- Ừm, ngoan, chờ ngươi sư huynh có rảnh, bảo hắn mang ngươi tới Tử Tiêu Cung đi dạo
tiếng nói của Đạo Tổ, vẫn là ôn hòa như vậy, mà lúc này lời nói xoay chuyển, một chùm kim quang nhẹ nhàng đẩy Linh Nga ra, lại có một vệt kim quang đánh vào trên người Lý Trường Thọ
kim quang nhẹ nhàng kéo một cái, Lý Trường Thọ còn có chút mộng, kiếp vân kia liền tự động bay tới, phi tốc xoay quanh trên đỉnh đầu hắn
- Sư tổ?
Lý Trường Thọ có chút kinh ngạc
- Làm sao
Đạo Tổ lãnh đạm nói:
- Những gì còn lại của sư muội ngươi, ngươi không phải nên gánh chịu sao?
- Hẳn là, hẳn là, đa tạ sư tổ chiếu cố đối với Linh Nga