Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng - Sư Huynh A Sư Huynh (Bản Dịch Full)

Chương 1596 - Chương 1596: Tống Chung

Chương 1596: Tống chung

Lại nghe Hỗn Độn Chung nói:

- Ta cảm thấy trong các đệ tử Đạo Môn chỉ có ngươi lăn lộn không tệ, còn là nhị Thiên Đế đương thời

Lý Trường Thọ vội nói:

- Tiền bối đừng có nói như thế, vãn bối thật sự đảm đương không nổi, ta chỉ là thần bộc của Ngọc Đế bệ hạ mà thôi, tiền bối đột nhiên đến thăm, quả thực làm cho vãn bối có chút trở tay không kịp, còn mời vãn bối chỉnh đốn ý nghĩ

- Uy!

Chung Linh trừng mắt đôi mắt phượng kia, hốc mắt có chút phiếm hồng, khóe miệng còn có chút run rẩy

- Ngươi sẽ không cự tuyệt chứ? Ngươi sẽ không cự tuyệt đúng không? Nếu như chuyện này truyền đi, bản chuông ở bên trong vòng tròn pháp bảo Hồng Hoang, sẽ rất mất mặt!

- Tiền bối ngài chờ một lát, chờ một lát

Lý Trường Thọ lau lau mồ hôi nóng trên trán, tâm niệm cấp tốc chuyển động

Đại Pháp Sư đã một lần nữa tìm một chỗ mát mẻ bên hồ tiếp tục nằm ngáy o o, phảng phất đã biết kết quả việc này, khóe miệng còn mang theo nụ cười thản nhiên

Khổng Huyên tĩnh tọa ở bên người Đại Pháp Sư, cũng chỉ là ngẫu nhiên liếc nhìn nhà tranh một chút, trong mắt mang theo một chút suy tư

ngược lại là Linh Nga hiểu rõ sư huynh nhà mình nhất, thông qua đủ loại biểu hiện của sư huynh, cùng với lời nói của vị 'Tiền bối' Hỗn Độn Chung trước mặt này, tiến hành tổng kết đối với hình ảnh trước mắt, quy nạp thành một bức danh họa Hồng Hoang!

« Tống chung »

Linh Nga rất hiểu chuyện đứng dậy, ra ngoài bưng đồ ăn nhẹ và trà mới pha, bày biện ở trước mặt Hỗn Độn Chung

- Tiền bối, ngài dùng thong thả

Chung Linh Hỗn Độn Chung không nhịn được che miệng cười khẽ:

- Ta cũng không có cách nào dùng, chỉ là huyễn ảnh mà thôi, ngươi không bằng tìm một chút linh thủy, làm trơn thân thể cho ta

- A, tiền bối ngài chờ một lát

Linh Nga đáp ứng một tiếng, cúi đầu bước nhanh mà đi, rất nhanh liền mang tới nước linh tuyền Lý Trường Thọ dùng khi luyện đan, cọ rửa thân chung Hỗn Độn Chung

đụng vào tiên thiên chí bảo khoảng cách gần, loại trải nghiệm này cũng coi như là có một không hai Hồng Hoang

- Ài...

Lý Trường Thọ rất nhanh liền buông tiếng thở dài, chắp tay một cái đối với Hỗn Độn Chung, cười nói:

- Tiền bối, vãn bối thật sự có chút khó xử, trước đây chúng ta không phải đã đạt thành nhận thức chung? Ta chẳng qua là đệ tử Đạo Môn, nếu như được tiền bối ưu ái, chấp chưởng tiên thiên chí bảo uy năng khó lường như vậy, đây chẳng phải là làm cho các vị tiền bối chú ý?

- Thôi đi

Chung Linh liếc mắt:

- Lần đầu tiên nghe thấy có người nói sợ chết tươi mát thoát tục như vậy, ngươi không phải là sợ Thiên Đạo nhằm vào ngươi sao? Nói thẳng là được rồi. Vậy ngươi làm sao không suy nghĩ, có cầm bản chuông hay không, Thiên Đạo đều sẽ muốn đối phó ngươi, đại đạo của ngươi ở trong mắt Thiên Đạo, liền không nên bị sinh linh khống chế

- Bản chuông tới nhờ vả ngươi, còn không phải bởi vì nhìn ngươi thuận mắt, nếu như Thiên Đạo muốn nhằm vào ngươi, ta có thể mang ngươi bình an rời đi Hồng Hoang, thấy thế nào?

Lý Trường Thọ cười nói:

- Đạo lý tiền bối nói tới, vãn bối tất nhiên là biết được, tiên thiên chí bảo như tiền bối, ai có thể không động tâm? Nhưng tiền bối, vãn bối có hai điểm lo nghĩ, còn xin tiền bối giải đáp

- Thứ nhất, Thông Thiên sư thúc từ bỏ dùng tiền bối trấn áp giáo vận Tiệt Giáo, vậy tiền bối vì sao không trốn xa Hỗn Độn Hải, tiêu dao tự tại ở bên trong Hỗn Độn Hải, mà là đi tới chỗ vãn bối?

- Thứ hai, vãn bối bây giờ, như đi thuyền vượt sông, phụ trọng giẫm băng, trên người nếu đột nhiên gia tăng quá nhiều trọng lượng, làm cho Thiên Đạo kiêng kỵ, như vậy khoảng cách thuyền bị băng phá đã là không xa

- Hai điểm lo nghĩ này, tiền bối giải thích thế nào?

- Ta... cái này... ngươi cái này...

Hỗn Độn Chung Chung Linh ấp úng một hồi, cuối cùng có chút ảo não vỗ trán, tràn đầy buồn bực nhìn Lý Trường Thọ

- Ngươi liền không thể xúc động vì bản chuông sao, tiên thiên chí bảo đấy!

Lý Trường Thọ cười nói:

- Ta mỗi ngày đều đề tỉnh ba lần, an không, ổn không, an ổn không

- Ài —— -

Chung Linh chán nản thở dài, muốn mở miệng cũng không biết nên nói như thế nào

- Không nghĩ tới, bản chuông cũng có ngày hôm nay, chướng mắt liều mạng bắt ta, coi trọng dùng hết khí lực đẩy ta đi, đây gọi là cái gì? Đại khái là không tử tế, thế nhưng là, Hỗn Độn Hải thật sự... quá nhàm chán, những sinh linh như các ngươi cũng không biết, pháp bảo linh tính chúng ta, thật ra là do sinh linh thắp sáng

- Chúng ta vốn không có chân linh, chính là sản phẩm đại đạo hoá sinh, ta năm đó lúc còn là rìu, liền bị bàn tay lớn của Bàn Cổ nắm lấy, y giao lưu cùng với chúng ta, giao phó cho chúng ta linh tính

- Hỗn nguyên vô cực đại đạo của Bàn Cổ Thần, cho chúng ta thần thông cường hoành, từng tràng chém giết cùng với Tiên Thiên Thần Ma, để chúng ta dần dần có lý giải đối với đạo, cho nên Khai Thiên Phủ phân hoá ra ba chúng ta

Bình Luận (0)
Comment