không có gì khác, xét từ góc độ đại giáo, khả năng Đại Thương thay đổi triều đại vẫn như cũ cao nhất
nói một cách khác, Tử Thụ ngày hôm nay thắng tiểu cục vương cung, lại không nhất định có thể thắng đại cuộc thiên địa
quyền chủ động đại cuộc này, nằm trong lòng bàn tay của một tồn tại mà Đế Tân không thể tưởng tượng được
- Hỏa Linh gần đây như thế nào?
- Đi biên quan làm tướng quân
Văn Trọng cười khổ nói:
- Ta vốn định giúp sư tỷ, nhưng sư tỷ nói muốn tự mình tạo dựng danh tiếng, còn bảo ta không nên nhúng tay
- Ha ha ha!
Lý Trường Thọ vỗ tay cười khẽ:
- Hỏa Linh sư điệt bên trong thực chất tương đối quật cường nha
- Ài...
Văn Trọng có chút sa sút thở dài, nói:
- Trước đây đã có không ít đồng môn liên lạc với ta, bảo ta an bài cho bọn họ một chút việc ở phàm tục, để cho bọn họ cũng tới ra vẻ uy phong, bây giờ chính là thời điểm đại kiếp, nếu bồi một mình Văn Trọng thì không quan trọng, nếu như để các vị đồng môn dính líu vào, dưới đáy lòng Văn Trọng thật sự có chút bất an
- Phải không?
Lý Trường Thọ híp mắt cười khẽ, nói:
- Sư điệt ngươi sẽ không phải, muốn hỏi thăm ta, xem có thể hay không để càng nhiều đệ tử Tiệt Giáo tiến vào Đại Thương đó chứ?
- Chuyện này...
Văn Trọng lập tức có chút xấu hổ, đứng dậy vái chào một cái, vội nói:
- Sư thúc ngài thật sự mắt sáng như đuốc, một chút tâm tư nhỏ của đệ tử, thế nhưng là không thể gạt được ngài
Lý Trường Thọ dần dần thu liễm ý cười, lạnh nhạt nói:
- Văn Trọng, chỉ bằng vào những lời vừa rồi của ngươi, ta coi như thay Thông Thiên sư thúc giết ngươi cũng đều không quá đáng
Văn Trọng chau mày, hỏi:
- Sư thúc nếu chỉ ra đệ tử không đúng ở chỗ nào, đệ tử cam nguyện lãnh phạt, chỉ là, đệ tử không biết nơi nào không đúng
Lý Trường Thọ nói:
- Thiên Đình dốc sức làm cho tiên phàm tách ra, ngươi lại để cho phương ngoại chi sĩ vào Nam Châu làm quan, vốn là hành vi nghịch thiên
Văn Trọng phản bác:
- Nhưng sư thúc, đại kiếp sắp đến, việc này chẳng qua là tuỳ tình thế mà xử lý, Luyện Khí Sĩ vào Nam Châu làm quan, không ham hưởng lạc, không đoạt của cải, không ức hiếp phàm nhân, có gì không thể?
- Ngươi không phải người khác, làm sao biết người khác sẽ giống như ngươi? Nếu có một tiên lấy phàm nhân làm trò tiêu khiển, sẽ hủy bao nhiêu sinh mạng của phàm nhân?
Lý Trường Thọ dừng lại một chút, lại lập tức định tiếng nói:
- Quy củ lập cho có chỉ là văn chương rỗng tuếch, chấp hành đến cùng mới gọi là quy củ!
- Như vậy trước đây đệ tử cùng với các vị đồng môn Xiển Giáo vào phàm tục, Thiên Đình vì sao chưa đứng ra giữ gìn quy tắc như vậy?
- Đại kiếp vận chuyển, nên có quân cờ, ngươi đã sớm vào bên trong ván cờ
Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói:
- Ngươi thật sự cho rằng, Thiên Đình hoàn toàn không xem xét đối với chuyện này? Vậy ta ở chỗ này là để làm gì? Đơn giản chính là nhìn các ngươi!
Văn Trọng không khỏi im lặng, đứng tại kia nhíu mày một hồi
Lý Trường Thọ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, thở dài:
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu, Văn Trọng, tự giải quyết cho tốt đi
- Sư thúc... ài
Văn Trọng buông tiếng thở dài, còn muốn lên tiếng, Lý Trường Thọ đã là đứng dậy, phiêu nhiên đi về hướng xe bò, một bước phóng ra đã xuất hiện ở bên rìa rừng cây
trong lúc đạo vận nhàn nhạt lưu chuyển, làm Văn Trọng kinh hãi không thôi, tạm thời thậm chí quên đuổi theo
liền nghe được một tia dẫn âm lọt vào tai, lại là Lý Trường Thọ cho y bốn câu khuyến cáo:
- Vốn là tiên lộ trường an, cái gì gọi là hồng trần hỗn loạn
- Chớ đợi không thể vãn hồi, lại quay đầu hỏi lại sơ tâm
đủ công bằng đúng không?
Sẽ không có bất luận hiểu lầm gì đúng không?
Văn Trọng này, quả nhiên là đã lạc lối ở trong từng tiếng 'Thiếu sư', một vị đệ tử đời ba Tiệt Giáo, muốn bố trí mệnh đồ của toàn bộ Tiệt Giáo
còn tới tìm hắn dàn xếp!
Nếu như phương thức ứng đối đại kiếp của Tiệt Giáo, chính là co đầu rút cổ thành một đoàn, giống như mai rùa
như vậy Văn Trọng lúc này đã trở thành nhược điểm kiếp vận bắt lấy
Lý Trường Thọ thật sự muốn mắng tỉnh Văn Trọng ở chỗ này, nhưng rất tiếc, làm như thế thứ nhất là đắc tội Thiên Đạo, thứ hai sẽ không công bằng
xoay người nhảy lên xe bò, Lý Trường Thọ gối lên cánh tay chợp mắt, người đánh xe ngồi ở bên cạnh, thấp giọng gào to, thanh ngưu mở ra bốn vó, chậm rãi đi về hướng phương xa
đợi sau khi Lý Trường Thọ đi, Văn Trọng đi ra từ trong rừng, trong mắt mang theo mê mang, biểu tình có chút thất lạc
Văn Trọng bắt đầu suy nghĩ lại xem mình làm đúng hay sai, chính mình là có hay không, đã đặt Đế Tân cùng với Đại Thương ở trên vị trí nặng hơn
nhìn xe bò Lý Trường Thọ ngồi, Văn Trọng lẳng lặng xuất thần một lúc, thẳng đến khi xe bò vòng qua một ngọn đồi, biến mất trong cánh đồng ngũ cốc, lúc này mới quay người trở về Triều Ca Thành