- Này!
Ác Lai trợn tròn hai mắt, xông đến liền ngăn ở trước mặt Lý Trường Thọ, đè ép tiếng nói lại sốt ruột hô hào:
- Ngươi làm gì vậy! Đại vương đã đến rồi, đây là nơi ngươi có thể đi loạn sao?
- Cái này...
- Cái này gì mà cái này!
Ác Lai mắng:
- Người đâu, nhấc trở về!
Lý Trường Thọ lập tức có chút dở khóc dở cười, vừa định giải thích, chính mình là trụ trì vinh dự ở nơi này, cũng là người chủ trì đại điển tế tự ngày hôm nay, chỉ là trước kia không có lộ diện, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng thở nhẹ:
- Là, là Đại Sử đại nhân sao!
Ác Lai xoay người lại, Lý Trường Thọ bình tĩnh cười một tiếng, hai tay đút ở bên trong tay áo, lẳng lặng đứng tại chỗ
cách đó không xa, một vị lão thần đến trước kiểm tra bố cục tràn đầy kích động chạy tới, cẩn thận nhìn chằm chằm Đạo Nhân Giấy Lý Trường Thọ già vẫn tráng kiện, suýt chút than thở khóc lóc
- Đại Sử đại nhân! Thật sự là ngài! Ngài làm sao lại ở chỗ này?
Ác Lai còn chưa có lui xuống!
Bộ dáng hung thần ác sát của ngươi, dọa đại vương thì làm sao bây giờ!
Lý Trường Thọ cười nói:
- Là Tiểu Phương sao, ta rời khỏi Triều Ca Thành chính là định cư ở đây, mỗi ngày tu thân dưỡng tính, ngược lại là sống qua những năm này
- A, ngài vẫn còn nhớ rõ vãn bối, năm đó đa tạ ngài dìu dắt, mới có vãn bối ngày hôm nay, ngài tạm chờ, ta liền đi bẩm báo đại vương!
Lập tức, lão thần này quay người chạy thẳng đến trước viện
- Này?
Thống lĩnh ngốc to con kia cúi đầu nhìn Lý Trường Thọ, lại nhìn bóng lưng lão thần kia, sau đó chỉ có thể sờ cái đầu màu đồng cổ đã sớm hói của mình, cảm thấy có chút khó hiểu
không bao lâu, liền nghe được mấy tiếng cười to, một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen bước tới, phía trên khuôn mặt tràn đầy vui mừng, sau khi nhìn thấy Lý Trường Thọ, trong hai mắt tràn đầy sáng ngời
tất nhiên là Đế Tân đương thời
Lý Trường Thọ cúi đầu chắp tay hành lễ, miệng nói:
- Bái kiến đại vương
- Ha ha ha ha! Đại Sử ngươi lại ở chỗ này! Quả nhân tưởng niệm đã lâu!
Đế Tân sải bước về phía trước, sau lưng có một nhóm lớn văn thần võ tướng đi theo
Lý Trường Thọ: "..."
Nói giống như rất quen thuộc vậy
đợi đến khi mấy vị đại thần uỷ thác từng người bắt chuyện đối với Lý Trường Thọ, Đế Tân thở dài:
- Năm đó Đại Sử không từ mà biệt, quả nhân cùng với thái sư thương tâm rất lâu, ngày hôm nay có thể nhìn thấy Đại Sử còn khoẻ mạnh, quả nhân an tâm, an tâm
Lý Trường Thọ cười nói:
- Ài, tuổi tác đã cao, không thể bày mưu tính kế yên ổn tứ phương vì đại vương, trong lòng cảm thấy tiếc nuối
trong mắt Đế Tân loé lên hào quang, ý cười càng thêm nồng đậm
- Đại Sử tại sao lại ở chỗ này?
Hiển nhiên, Văn Trọng lại nói cái gì đối với Đế Tân
Lý Trường Thọ thầm than dưới đáy lòng, chậm rãi nói:
- Làm trụ trì dưỡng lão ở chỗ này, nơi này non xanh nước biếc, có chút thoải mái, ngày hôm nay vốn là ta trụ trì đại điển bái tế cho đại vương, xem bộ dạng này, chỉ có thể để cho người khác trụ trì rồi
- Đại Sử nghỉ ngơi, Đại Sử nghỉ ngơi
Đế Tân nhìn về đại điện Thánh Mẫu phía trước, cười nói:
- Chẳng qua là bái thần
Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, nói:
- Đa tạ đại vương thương cảm
Đế Tân cười gật đầu, cũng không nói thêm lời, cất bước đi về hướng đại điện, Lý Trường Thọ liền bị mấy vị đại thần vây quanh hỏi han ân cần
Ác Lai bên cạnh kia, vào giờ phút này hé miệng, nhíu mày, yên lặng đưa tay nhéo nhéo miệng rộng của chính mình, có chút không biết nên mở miệng như thế nào
Lý Trường Thọ đưa tay vỗ vỗ cánh tay Ác Lai, tán thán nói:
- Khá lắm, đủ khỏe mạnh
sau đó liền mỉm cười đi xa, mặc cho Ác Lai kia cười ngây ngô một hồi
sóng gió nhỏ như vậy cấp tốc bình tĩnh lại, Lý Trường Thọ đi theo phía sau mấy vị đại thần, cùng với Đế Tân cùng nhau vào Thánh Mẫu điện
lại có trụ trì chính thức đến đây, chủ trì đại điển tế bái sau đó
Đế Tân chắp tay sau lưng, ở dưới sự diễn giải của một số đại thần, chiêm ngưỡng những bức tranh vẽ tinh xảo trên tường hai bên điện, nội dung tranh vẽ trên tường chính là hình ảnh Nữ Oa tạo ra con người, Nữ Oa bổ thiên, Nữ Oa chúc phúc
một bức tượng ngọc Nữ Oa cao năm trượng ở chính giữa đại điện, bên trên phát tán ánh ngọc nhàn nhạt, nhưng khuôn mặt cùng với vật trang sức đều bị vải vóc màu trắng che khuất
'Thánh Mẫu không hiển chân dung', là kính ý tối cao của phàm nhân đối với Thánh Mẫu nương nương lúc này
đợi Đế Tân tham quan xong đại điện, lão trụ trì kia liền hỏi, có nên bắt đầu tế điển ngay không, Đế Tân nói:
- Không cần quá mức rườm rà, quả nhân dâng lên tế phẩm, bái Thánh Mẫu một bái là được
lão trụ trì kia tự không dám nói gì, mấy vị đại thần cũng đã sớm biết đại vương là tính tình gì, đương nhiên sẽ không lắm miệng ở trên lễ nghi phiền phức này