Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng - Sư Huynh A Sư Huynh (Bản Dịch Full)

Chương 1870 - Chương 1870: Thu Đệ Tử

Chương 1870: Thu đệ tử

nhưng tiên Xiển Giáo lấy ra 'Trận đồ' áp đáy hòm, do Chu quân bày ra kỳ trận ở bên ngoài Tây Kỳ Thành, tạm thời ngăn cản Thương quân thế như hổ bên ngoài

ở bên trong Chu quân cùng với Thương quân, các vị tướng quân xuất thân Xiển Giáo, Tiệt Giáo, giờ phút này đều đang toàn lực ngụy trang thành phàm nhân, sợ bị Thiên Đình phát hiện

trên thực tế, Thiên Đình chỉ là sấm to mưa nhỏ, cũng chỉ là tuyên bố, hoàn toàn không có hành động thực tế gì

tiểu mưu kế của Lý Trường Thọ mà thôi

ánh sao đột nhiên có chút lấp loé không yên, Mặc Kỳ Lân vốn đã quen thuộc với Thương quân chân đạp đạo đạo ngọn lửa màu đen, từ chân trời phương đông chậm rãi đến, rơi vào đông viên môn trung quân đại doanh Thương quân

trên đường đi, tướng sĩ cúi đầu hành lễ, trong mắt tràn đầy sùng kính

bên trên Mặc Kỳ Lân, thái sư Văn Trọng Thương quốc tóc trắng xoá kia, mặc dù khóe miệng mang theo ý cười nhạt, nhưng vẫn như cũ không che giấu được mệt mỏi dưới khuôn mặt y

- Sư phụ!

Ở phía trước đại trướng, hai vị tướng lĩnh trẻ tuổi bước về phía trước đỡ, Văn Trọng khoát khoát tay, thân hình mạnh mẽ nhảy xuống Mặc Kỳ Lân, thân hình Mặc Kỳ Lân chậm rãi bay lên không, đi ra ngoài doanh trại tìm chỗ nghỉ ngơi

- Sư phụ, sao rồi?

- Đi vào nói

Văn Trọng nói một câu như thế, cất bước vào bên trong doanh trướng

hai vị tướng quân trẻ tuổi này là đệ tử của Văn Trọng, xem như đời thứ tư Tiệt Giáo

Thập Tuyệt Trận trước đó, Văn Trọng cũng không biết chính mình làm sao, đáy lòng không hiểu có chút cảm giác thương lão, cảm thấy chính mình chinh chiến nhiều năm, đột nhiên có mệt mỏi không thể xoá nhoà

'Thu đệ tử đi. '

Văn Trọng lúc ấy nghĩ như vậy, cũng liền thu hai vị đệ tử này như vậy

một cái chớp mắt, bọn họ cũng coi như có thể một mình đảm đương một phía

ngồi trở lại bên trong ghế bành, Văn Trọng chậm rãi thở phào một hơi, bố trí một tầng kết giới

hai vị đệ tử bưng nước trà tới, lấy đi chiến giáp sư phụ cởi, từng người đều có chút muốn nói lại thôi, quan tâm kết quả chuyến này

- Sư phụ, ngài còn chưa thuyết phục được sư thúc tổ Lữ Nhạc sao?

- Lữ Nhạc sư thúc không muốn ra tay đối với phàm tục

Văn Trọng nói

- Lời ông ta nói cũng có đạo lý, nếu dùng độc đan ở trên người phàm phu tục tử, là không có bản lĩnh gì. Lữ Nhạc sư thúc còn nói, nếu là đổi thành ngàn năm trước, ông ấy có lẽ sẽ đáp ứng việc này

- Nhưng hiện giờ, ông ấy đã là phó minh chủ Tiên Minh, nhất định phải chú ý tầng thân phận này, nếu trực tiếp ra tay đối phó phàm nhân, coi như hạ chút thuốc xổ, đó cũng là làm cho Tiệt Giáo mất mặt, bôi nhọ Tiên Minh cùng với Thiên Đình, không xứng làm chi huynh của Thái Bạch

hai vị tướng quân trẻ tuổi liếc nhau, từng người than nhẹ

- Như vậy, sư phụ, chúng ta phải thật sự đi liều mạng cùng với Xiển Giáo hay sao?

- Sư phụ, hiện giờ đại quân đã vây quanh Tây Kỳ Thành, nếu không đi đánh một trận, cứ như vậy thối lui, không khỏi quân tâm tan rã, sĩ khí sa sút, cha con Cơ Xương Cơ Phát Chu quốc nếu như dựa thế vung tay hô to, Triều Ca nguy rồi

- Được rồi được rồi

Văn Trọng cười khổ khoát khoát tay:

- Việc này vi sư còn có thể không biết? Đi xuống trước đi, để vi sư suy nghĩ đôi chút

- Vâng

- Vâng!

Hai vị đệ tử cúi đầu ôm quyền, từng người lui ra ngoài

Văn Trọng khẽ thở dài, nhìn chăm chú bản đồ địa hình Kỳ Sơn treo bên cạnh, thân thể co quắp trên ghế ngồi, trong mắt tràn đầy mệt mỏi

y đâu chỉ đi mời Lữ Nhạc

nhưng chẳng biết tại sao, trưởng bối vốn đối với chính mình đều là có chút hiền lành, người cùng thế hệ trong giáo, lại đều đang trốn tránh chính mình

mấy vị bạn tốt đáp ứng xuống núi tương trợ trước đó, thậm chí sư huynh Dư Hóa của chính mình, đều nói muốn bế quan tu hành…

Văn Trọng nghĩ mãi mà không rõ, cũng nghĩ không thông, nhưng ẩn ẩn biết được, chuyện này có quan hệ với hai vị cao nhân đồ thánh bên trong Thập Tuyệt Trận

y lại có thể nhìn thấu đại cuộc gì?

Bất quá là thái sư Thương quốc, bất quá là đệ tử đời ba Tiệt Giáo, bất quá là tiểu nhân vật không quan trọng gì trong thiên địa này mà thôi

nhưng…

- Bệ hạ

Văn Trọng tự lẩm bẩm:

- Lão thần có thể làm, cũng chỉ có nhiều như vậy

chậm rãi hít vào một hơi, thân thể Văn Trọng ngồi thẳng, trong mắt có quang mang lấp lóe, đi tới phía trước tấm bản đồ địa hình "đơn giản" kia

kế hoạch ban đầu vẫn là không thay đổi, ba ngày sau, Thương quân toàn diện thúc đẩy, nhất định phải công phá thành trì Tây Kỳ Thành!

Tây Kỳ Thành là địa phương hạch tâm của người Chu, nhân tài, quyền quý trong người Chu, đều tụ tập ở bên trong Tây Kỳ

chỉ cần công phá nơi đây, Chu quốc coi như không phá diệt, cũng sẽ suy yếu mười năm, hai mươi năm!

Đây là hi vọng cuối cùng của Thương quốc, đồng thời cũng là khoảng thời gian mà bệ hạ cần!

Bình Luận (0)
Comment