- Ai dám tới!
Tỷ Can quay đầu rống to, mặt mũi già nua không lộ ra giận dữ, lại ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Đế Tân, định tiếng nói:
- Đại vương, Tỷ Can biết tâm ý của đại vương, Chu quân kia ngày hôm nay coi như chiếm Triều Ca Thành, coi như chiếm vận, bọn hắn cũng không có cách nào đặt chân tại thương, cũng cần một cái hoành phi ổn định con dân Đại Thương chúng ta, Tỷ Can nhất định sẽ không chết
- Nhưng đại vương! Đại vương!
- Tỷ Can phụ tá tiên đế, phụ tá đại vương, hơn mười năm chưa từng có nửa phần sơ hở, Tỷ Can là thương thần, là vương tử Thương chi, là thúc phụ của đại vương!
- Đại thế thiên địa ta lại như thế nào không hiểu?
- Văn Thái Sư là người Tiệt Giáo, Chu quốc hiện giờ được Xiển Giáo tương trợ, lúc này nhất định là những tiên nhân kia quấy phá, mới khiến cho Chu quân dũng mãnh như thế!
- Sau đó đại vương chỉ cần tụ hợp cùng với đại quân đông bộ, phái Luyện Khí Sĩ đi Đông Hải mời tiên, chưa chắc đã không thể tái chiến với Chu!
- Tỷ Can nay, nguyện thay đại vương thủ tiết đế vương!
- Cầm kiếm tới!
Một giáp sĩ gần đó vô thức tiến về phía trước
Đế Tân la hét:
- Đừng cấp kiếm!
Nhưng keng một tiếng, Tỷ Can đã rút đao từ thắt lưng của giáp sĩ kia, một nắm máu nóng tưới ở trước cửa cung điện
thân hình Tỷ Can run rẩy không ngừng, bờ môi hóa thành màu tím đen, cùng với âm thanh leng keng của thanh trường kiếm rơi xuống đất, giơ tay nắm lấy khoả Thất Khiếu Linh Lung Tâm lóe ra thất thải lưu quang, chậm rãi rút ra
- Đại vương, đừng tin tiên thần, đừng phụ con dân. Tỷ Can lấy cái chết can gián, nguyện đại vương tạm thời ẩn nhẫn, lập tức rời đi! Lập tức rời đi!
Tỷ Can dùng sức nắm nắm Thất Khiếu Linh Lung Tâm, huyết quang tuôn tung tóe, chúng đại thần cuống quít la lên, thân hình Tỷ Can đã té ngửa về phía sau
thân hình Đế Tân vô lực lui lại nửa bước, ngã ngồi ở bên trên vương tọa, hai mắt đột nhiên trở nên có chút trống rỗng
tiếng la giết, bộc phát từ tây thành
ánh lửa càng trở nên lấp lánh, tiếng la khóc quanh quẩn từ các nơi
trong đại vương điện, Đế Tân khoát khoát tay, chúng thương thần bị giáp sĩ đuổi ra đại điện, chỉ để lại thi thể Tỷ Can nằm ngửa kia
- Vương thúc, quả nhân lại có thể đi đâu? Lại có thể đi đâu
Y có chút vô lực đứng dậy, lảo đảo đi xuống bậc thang, đến trước mặt Tỷ Can, cúi đầu nhặt lên thanh trường kiếm kia, quay người đi ra sau cung
trong cung, bọn thị vệ tuôn về hướng tây môn, chúng cung nga chạy trốn từ các cửa cung khác, các nơi có chút hỗn loạn
có thị vệ phát hiện ra thân hình đại vương, tiến về phía trước bao vây muốn mang đại vương đến cửa cung phía đông, lại bị đại vương nhà mình thấp giọng quát lui
Trích Tinh Lâu trống rỗng, ái phi đã sớm không biết đi chỗ nào
- Cũng tốt
Đế Tân lầm bầm, khóe miệng xẹt qua một chút nụ cười tự giễu:
- Cũng tốt
Y tiện tay cầm giá cắm nến, ném tới bên trên giường hoa mỹ kia, sau đó xoay người đi về hướng tầng cao nhất Trích Tinh Lâu
Trích Tiên Đài
ngồi trên trích tiên đài, có thể nhìn thấy Triều Ca Thành thời khắc này có bao nhiêu hỗn loạn, có thể nhìn thấy Chu quân tứ hoành hành ở trên đường tây thành
chính mình tối nay cho dù có thể rời đi, sau đó thì sao?
Lão sư từng nói, chỉ cần quốc vận Đại Thương còn một ngày, y liền có thể bình yên vô sự
trái lại thì nguy
chính mình làm sao không rõ, cái gọi là tiên nhân kia cũng không dám trực tiếp giết Đế Quân phàm tục chính mình, nhất định phải mượn tay Cơ Phát kia, để Chu thay Thương, chỉ thế thôi
quả nhân chạy ra Triều Ca Thành, nhất định sẽ bị những tiên thần đó truy sát, tùy ý chết ở một nơi nào đó
nhưng!
Quả nhân bại trận, không phải binh bại, không phải thất đức, không phải chúng bạn xa lánh!
Quả nhân bại trận, bại ở bên trong thiên địa này, nhiều tiên thánh, nhiều hào cường!
Thua ở thiên lý này bất công...
Bất công!
Đế Tân hít một hơi thật sâu, chống kiếm đứng ở trên nhà cao tầng, muốn tìm cái gì đó trong đêm tối
cùng lúc đó, ở bên ngoài Triều Ca Thành, ở bên trong doanh trướng Chu quân vừa mới lập
Cơ Phát ngồi ở trên ghế, nghe bên ngoài không ngừng truyền đến tin chiến thắng, trong mắt xẹt qua một chút chờ mong
y vốn định lĩnh quân chinh chiến, lại bị Khương Thượng cùng với chúng đại thần khuyên nhủ, đành phải ở lại nơi đây, chờ đợi thời khắc chính mình trở thành thiên mệnh chi tử buông xuống
Cơ Phát phảng phất như đã cảm thấy, cái gọi là khí vận kia đang hội tụ trên đỉnh đầu chính mình
mở bàn tay ra, phảng phất như đã có thể nắm chặt toàn bộ thiên địa!
Ngoài trướng có một giáp sĩ cúi đầu bưng một cái khay, bước nhanh vào trong trướng, trầm giọng nói:
- Đại vương, ngài nên dùng bữa
- Không cần, bản vương lúc này không ăn nổi
Cơ Phát đứng dậy, chắp tay thở dài:
- Tướng sĩ chém giết ở phía trước, bản vương lại ở chỗ này không có cách nào cùng nhau giết địch với chúng tướng sĩ, trong lòng khó nhịn