Thạch hầu cẩn thận suy ngẫm:
- Ngộ Không, Ngộ Không... Tôn Ngộ Không! Ta cũng có danh tự sao?
Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, lắc lắc phất trần, một bên có nam đệ tử tiến về phía trước nhắc nhở thạch hầu đi tới góc nhập tọa, vậy liền coi như vượt qua lễ bái sư
hầu tử lại là có phần hiểu quy củ, quỳ xuống dập đầu một hồi
Lý Trường Thọ ngược lại là không có quá nhiều cảm giác, dù sao đạo quán này, những đệ tử nơi đây này, đều là hoàn cảnh tạo nên để cho hầu tử trưởng thành, chính mình chỉ phụ trách cho hầu tử bản lĩnh
còn lại, cứ để Thiên Đạo hao tâm tổn trí đi thôi
đợi Tôn Ngộ Không vào chỗ ngồi, Lý Trường Thọ ra hiệu các đệ tử dừng tụng kinh, bắt đầu giảng giải kinh văn
Tôn Ngộ Không lúc này làm sao có thể định tâm?
Mặc dù chữ sư phụ niệm trong miệng, chính mình đều là nhận biết, nhưng những chữ này tập hợp lại cùng nhau, lại rất là chóng mặt, so với kinh văn các lão tiên sinh niệm còn khiến cho đầu khỉ lớn hơn
nhưng Tôn Ngộ Không biết quy củ, cũng không dám lên tiếng quấy rầy những đồng môn khác tu hành, chỉ là trừng đôi mắt to, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, không bao lâu lại buồn ngủ, đầu gật gù như gà con mổ thóc, thân giống như cỏ lau
rất nhanh, liền có tiếng "ngáy" lớn vang lên
Ngộ Không lấy sức một mình, phá hỏng toàn bộ bầu không khí lớp học
Lý Trường Thọ suýt chút cười nở hoa trong lòng, nhưng ngoài mặt lại rất nghiêm túc, bất vi sở động giảng giải kinh văn
chúng đệ tử cũng là cảm thấy sung sướng, nhưng phải kéo căng khuôn mặt, cảm thấy hơi khó chịu
khi mặt trời lặn, thân hình Lý Trường Thọ tiêu tán theo gió, chúng đệ tử mới nhẹ nhàng thở ra, cùng nhau vây quanh hầu tử đang ngủ say
- Ngộ Không sư đệ? Ngộ Không sư đệ?
Mấy vị nam đệ tử liếc nhau, lộ ra mấy phần cười xấu xa, điểm một chỉ về phía hầu tử, khiến cho y ngủ sâu hơn
nửa ngày sau...
- Ừm?
Hầu tử mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại phát hiện ra chính mình bị treo ở trên một cây đại thụ, dây thừng trói trên người còn lưu lại một chút pháp lực
y nhớ tới tình hình chính mình ở trong lớp học trước đây, không khỏi có chút xấu hổ, quay đầu chỉ thấy đây là ở hậu viện đạo quán, có chút nhẹ nhàng thở ra
làm sao lại ngủ rồi?
Y làm sao lại ngủ quên?
Lần đầu tiên tu hành đạo pháp, theo không kịp khóa, như nghe thiên thư là chuyện rất bình thường, đây làm sao...
Ông ~ ong ong ~
Hầu tử vô thức run run, hơi ngẩng đầu nhìn một chút, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt
trên cành cây buộc y, cách dây thừng chỉ ba tấc, chính là một tổ ong
biện pháp sư phụ phạt người, làm sao giống như trêu cợt một con khỉ vậy?
Tôn Ngộ Không nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, mắt thấy các nơi không người, thân thể lắc lư như cá, tuột ra khỏi dây trói, chạy mất tiêu như một làn khói
chỉ như vậy?
Tôn Ngộ Không nhún nhún vai, quay trở lại nơi ở mà mình đã biết trước đó, trong lòng thầm lo lắng không biết làm sao có thể theo kịp lời giảng của sư phụ
...
- Ài, làm Nguyên Soái cái gì, quá là nhàm chán
tại Thiên Đình, bờ Thiên Hà
đại Nguyên Soái mới thăng nhiệm thuỷ binh Thiên Hà nào đó, mặc một thân chiến giáp vàng nhạt, nằm trên bờ đê đầy cỏ của Thiên Hà, trong miệng ngậm một nhánh cỏ khô, ra vẻ đắc ý oán trách
Ngao Ất vuốt vuốt ngọc phù trong tay, không khỏi nói:
- Thật nhàm chán
Biện Trang ngọ nguậy tiến tới:
- Làm sao? Ngươi lại được thăng quan rồi?
- Chính là tổng chỉ huy Thiên Binh ba ngàn thế giới
Ngao Ất chậm rãi lắc đầu:
- Không tính là đại quan gì, đây là ta đi thay thế Kim Bằng huynh trưởng
- Kim Bằng...
Biện Trang lẩm bẩm, sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ:
- Hóa ra là có chuyện như vậy
- Như thế nào?
Ngao Ất nhíu mày hỏi một câu
- Trước đó vài ngày, Kim Bằng Điểu say rượu, nói chút lời nói không nên nói ở trước mặt mọi người
Biện Trang thở dài:
- Vị tướng quân này, bản lĩnh lợi hại, thần thông quảng đại, bên trong võ tướng Thiên Đình có thể xếp trong mười đại cao thủ, nhưng chính là hơi ngông cuồng một chút
Ngao Ất nói:
- Kim Bằng tướng quân không phải cuồng ngạo, chỉ là có chút ý khó bình mà thôi
Biện Trang nói:
- Là ý gì khó bình? Thiên Đình đối với gã còn chưa đủ sao?
Ngao Ất muốn nói lại thôi, trong mắt như có điều suy nghĩ, có chút không nắm chắc được lắc đầu
Biện Trang lại hỏi:
- Nhắc tới cũng kỳ, ngươi là Long tộc, gã là Phượng tộc, long phượng vốn là tử địch, các ngươi còn xưng hô với nhau là huynh trưởng, hiền đệ
- Luôn cảm thấy Kim Bằng tướng quân có chút thân cận
Ngao Ất chậm rãi nói:
- Long phượng đại kiếp đã là chuyện cũ năm xưa, năm tháng xa xưa như thế, cũng không có hận ý khó bình gì, ta trước đây đã từng hỏi qua phụ vương... mà thôi
Ngao Ất khẽ thở dài, hai mắt nhắm lại, đáy lòng lại nổi lên tình hình vài ngày trước, chính mình quỳ gối ở trước mặt phụ thân