Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng - Sư Huynh A Sư Huynh (Bản Dịch Full)

Chương 243 - Chương 243. Bảo Lục Tân Hôn

Chương 243. Bảo lục Tân Hôn Chương 243. Bảo lục Tân Hôn

Màn đêm buông xuống, lúc Lý Trường Thọ cưỡi mây bay trở về đan phòng, cũng đang không ngừng suy tư việc này, với một vài...câu hỏi học thuật.

Lý Trường Thọ chuyển tâm thần về Đạo Nhân Giấy tại tiệc cưới Long Cung, mở hai mắt ra, nhìn về phía Nguyệt Lão ở bên cạnh.

Thiên địa nhân duyên đều do lão giả này quản lý, không bằng hỏi Nguyệt Lão có diệu chiêu nào để "phổ cập tri thức" hay không!?

Kết quả, truyền âm hỏi một chút, Nguyệt Lão cũng có một chút bối rối.

"Hải Thần đạo hữu!" Nguyệt Lão truyền âm trả lời: "Bần, tiểu tiên chỉ để ý tác hợp, chứ không để ý đến chuyện sau khi tác hợp. Chuyện này, đại sự sinh linh sinh sôi, làm sao mà dạy?"

Lý Trường Thọ cười khổ nói: "Được thôi, việc này coi như ta không có hỏi, đa tạ đạo hữu, ta sẽ tiếp tục suy nghĩ biện pháp."

Nguyệt Lão buồn bực nói: "Đạo hữu đang muốn tác hợp cho ai với ai sao?"

"Không sai, là hai bằng hữu của ta." Lý Trường Thọ nói: "Một người tương đối đơn thuần, một người vô cùng đơn thuần, hai người ngồi với nhau, nói đều là sự tình tu đạo, nói đều là trường sinh như thế nào, thật sự có một chút khó làm."

Nguyệt Lão cười nói: "Đạo hữu, nếu theo đuổi những thứ này một cách mù quáng, sẽ trở nên tầm thường. Đạo lữ, đạo lữ, vốn là bạn lữ làm bạn tu hành. Đã tu tiên, siêu thoát phàm tục, cần gì lại phải quan tâm đến việc này như thế? Nếu như không muốn có dòng dõi, kỳ thật không cần phải yêu cầu gì nhiều, như vậy cũng đã rất tốt."

Lý Trường Thọ chắp tay một cái, nói: "Đa tạ Nguyệt Lão đã dạy ta."

Mặc dù không có tác dụng gì.

Lập tức, Lý Trường Thọ bồi Nguyệt Lão cùng với mấy vị Thiên Tướng uống vài chén rượu, cũng không biết rõ đây là đã là bàn thứ mấy, trước mặt vẫn tràn đầy hải sản.

Không mang Linh Lỵ tới, quả nhiên là đáng tiếc.

Sau đó, Lý Trường Thọ lại phân tâm một lần nữa.

Bản thể ở trong mật thất dưới đất trải ra một tờ giấy, cố gắng nhớ lại tri thức phổ cập mà hắn đã được dạy ở kiếp trước, kết hợp với đặc sắc【nói một nửa 】của Hồng Hoang, bắt đầu biên soạn bảo đồ cho Vong Tình thượng nhân.

Nửa đêm trôi qua...

"Đại công cáo thành!" Lý Trường Thọ dừng vẽ, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.

Sau đó sẽ dựa vào tay của Tửu Ô sư bá, hiến vật này cho Vong Tình thượng nhân, liền không cần phải lo lắng sự tình đằng sau.

Vì sợ rước lấy nhân quả, Lý Trường Thọ chỉ tiết lộ 18 thế võ học được từ những người thầy ở kiếp trước......

Ừm, khoảng 10%.

Ngay khi Lý Trường Thọ muốn thu hồi bút mực, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, nụ cười trên khoé miệng mang theo vài phần xấu xa, cầm bút lên viết bốn ký tự nhỏ cho bức 'tranh cổ động' này.

«Bảo lục Tân Hôn».

Tiếp theo, Lý Trường Thọ buông bút lông tự chế xuống, giãn gân cốt.

Khi hắn định dùng tiên lực để bao bọc bảo đồ mà hắn đã dày công tạo ra, một vệt ánh vàng đột nhiên lóe lên trước mắt hắn!

Một tia lực lượng công đức Thiên Đạo mỏng manh, trực tiếp rơi vào phía trên nguyên thần của hắn.

Chuyện này...

Lý Trường Thọ không nhịn được sửng sốt, cúi đầu nhìn bức tranh này, lại nhìn vào kho công đức dữ trữ ít ỏi của mình.

Như vậy cũng được?

Thiên Đạo lão gia không phải là đang ám chỉ hắn, khuếch tán thứ này ra, liền sẽ được ban thưởng càng nhiều công đức?

Quên đi thôi, nhân quả của thứ này quả thực quá nhiều.

Lý Trường Thọ lắc đầu, viết một câu vào phần cuối của tấm bảo đồ này...

"Đốt sau khi đọc, đừng để cho người ngoài thấy."

Cốt lõi vẫn là một chữ Ổn.

Dù sao thì công đức do Thiên Đạo lão gia làm rơi xuống, cũng không thể cưỡng ép thu hồi đi.

Có đôi khi, một ngàn lời hoang ngôn, không bằng một câu thực tình.

Mặc dù một ngàn lời thực tình, có khả năng cũng không đánh lại một kẻ mặt dày...

Đối với chuyện khai sáng cho Phú Quý thượng nhân này, Lý Trường Thọ cẩn thận châm chước, thận trọng mưu đồ, phát hiện ra vô luận là dùng cớ gì, để cho Tửu Ô sư bá đi hiến bảo đồ, cũng không bằng trực tiếp nói chuyện này cho Tửu Ô sư bá, kéo Tửu Ô sư bá xuống nước.

Thế là, một con hạc giấy truyền tin bay đến Phá Thiên Phong, Tửu Ô sư bá rất nhanh liền cưỡi mây tới từ Phá Thiên Phong.

Lý Trường Thọ chờ ở trước đan phòng.

Nhìn bộ dáng mặt mày hớn hở của Tửu Ô sư bá kia, tâm tình của Lý Trường Thọ cũng không khỏi thoải mái hơn rất nhiều, trong đáy lòng ngâm nga làn điệu cũ tương đối phổ biến ở kiếp trước...

"Aha, cho ta một ly Vong Tình Thủy, quên đi cái tên Vương Phú Quý ~ là lá la!"

Khục, đứng đắn, bình tĩnh.

Có thể là ở trong thời gian quá dài không có bị Lý Trường Thọ an bài, tính cảnh giác của Tửu Ô sư bá hạ thấp rất nhiều, cưỡi mây rơi thẳng vào trước mặt Lý Trường Thọ.

Tửu Ô cười nói: "Trường Thọ à, gần đây tu hành như thế nào? Đây đã là Quy Đạo cấp bảy rồi? Không tệ không tệ, những mầm tiên xếp ở phía trước ngươi kia đã bắt đầu chuẩn bị sự tình độ thiên kiếp, ngươi cũng phải sớm để ý đi."

Lý Trường Thọ mỉm cười, nói: "Xác thực, độ kiếp là đại sự."

Có hai viên Cửu Chuyển Kim Đan đặt cơ sở, Lý Trường Thọ đã suy tính lại một lần nữa, đại khái là lại chuẩn bị thêm hai ~ ba trăm năm, liền có thể độ Kim Tiên Kiếp.

"Trường Thọ ngươi tìm ta, không biết có chuyện quan trọng gì?"

"Sư bá, chúng ta vào bên trong nói."

Lý Trường Thọ dùng tay làm dấu mời, Tửu Ô không nghi ngờ gì, chắp tay sau lưng nhảy vào đan phòng.

Lý Trường Thọ mở ra đại trận xung quanh đan phòng, kéo hai chiếc bồ đoàn tới, sau khi mời Tửu Ô ngồi xuống, trầm ngâm một chút...

Hắn bỏ qua sự tình Tình Thủy, nói sự xấu hổ giữa Vong Tình thượng nhân và sư tổ nhà mình hôm qua cho Tửu Ô nghe.

"Việc này thật chứ?" Tửu Ô trừng mắt hỏi.

"Ừm." Lý Trường Thọ gật gật đầu: "Hai người bọn họ ngồi ở dưới tàng cây cả buổi trưa, sư tổ ta đã biểu đạt ý nghĩ muốn tiến thêm một bước, Vong Tình thượng nhân cũng đã đáp ứng, sau đó...liền không có sau đó."

"Hít hà ——" Tửu Ô hít vào một ngụm khí lạnh, trong đáy mắt tràn đầy chấn kinh.

"Chẳng trách, đêm qua sư phụ đi qua tìm ta, hỏi một vấn đề làm ta nghĩ nửa ngày cũng đều không thể nghĩ rõ ràng, hiện tại ta cuối cùng cũng đã hiểu!"

"Ồ?" Hai mắt của Lý Trường Thọ tỏa sáng: "Vong Tình sư bá hỏi cái gì?"

"Sư phụ hỏi, hắc hắc." Tửu Ô nhún vai cười, biểu tình hơi có một chút bán đứng: "Ngày bình thường ta và Thi Thi làm cái gì."

Lý Trường Thọ cười nói: "Sư bá trả lời như thế nào?"

"Ta chắc chắn không thể...hắc hắc, không thể nói những lời nói không ra gì kia." Tửu Ô thở dài: "Ta chỉ nói là, ngày thường chúng ta giao tiếp như thế nào, không có nói...hắc hắc. Lúc ấy ta không hiểu ý của sư phụ, nhưng coi như ta hiểu sư phụ nói chuyện này, cũng không dám chỉ điểm sư phụ những thứ đó. Vạn lần không nghĩ tới, nhiều năm như vậy sư phụ cũng chỉ một lòng tu luyện, thật sự làm cho kẻ làm đồ đệ ta cảm thấy xấu hổ."

Tửu Ô nói một phen, lại hỏi: "Trường Thọ, ngươi xưa nay luôn có rất nhiều ý tưởng quái lạ, có biện pháp giải quyết việc này không?"

"Có." Lý Trường Thọ lấy «Bảo lục Tân Hôn» do chính mình chế tác ra, đưa cho Tửu Ô, nói: "Sư bá xem đi."

Bình Luận (0)
Comment