Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng - Sư Huynh A Sư Huynh (Bản Dịch Full)

Chương 288 - Chương 288. Thuần Phác

Chương 288. Thuần phác Chương 288. Thuần phác

Lý Trường Thọ đứng ở trước đan phòng, dùng tiên thức nhìn ra ngoài một hồi.

Linh Nga cười đùa tóc mây tán loạn, quần áo của Tiểu sư thúc lại có một chút lộn xộn, Hùng Linh Lỵ như là một đứa bé mấy trăm cân, vung vẩy tấm lưới khổng lồ rộng mười mét vuông, vui vẻ đuổi theo hai người ở phía trước.

"Được rồi, lần này không phạt ngươi."

Lý Trường Thọ lắc đầu, cỗ Đạo Nhân Giấy này trở về bên trong đan phòng, tĩnh tâm suy nghĩ phương pháp ứng đối với Kim Tiên Kiếp.

Nhìn qua lần độ kiếp tập thể trước đây, Linh Nga đối với thái độ tu hành cũng có một chút chuyển biến, thời gian tu đạo tăng lên rất nhiều, mỗi lần chơi đùa cùng với Tửu Cửu, Hùng Linh Lỵ, cũng đều sẽ khống chế ở bên trong hai canh giờ.

Lý Trường Thọ cũng rất hài lòng với sự tiến bộ của Linh Nga.

Tối thiểu nhất, đồ vật hắn chuẩn bị độ kiếp từ lâu, sẽ không có vô dụng...

"Chuyện sư bá tạm thời cũng coi như xong."

Lý Trường Thọ vẫn chưa suy nghĩ nhiều về việc này, hắn nhớ lại hết thảy những gì chính mình chứng kiến trong Địa Phủ, lấy ra mấy tấm vải vóc, cẩn thận viết một lần những địa phương mà chính mình cho rằng có thể nhặt được công đức.

Vu Tộc, ngu ngơ từ xưa.

Bên trong Vu Tộc đương nhiên là có trí giả, nhưng nhìn chung họ không thông minh lắm.

Điểm này, từ hai đại Tổ Vu Cộng Công và Chúc Dung, đều có thể bị người âm thầm châm ngòi đến liều mạng tranh đấu, cũng có thể xác minh được một chút...

Vu Tộc làm chủ sự U Minh Địa Phủ, Phong Đô Luân Hồi, quản lý hỗn loạn một ít, ngược lại cũng hợp tình hợp lý.

Lý Trường Thọ rõ ràng, chính mình bây giờ biết rất ít đối với Địa Phủ, hiểu rõ đối với U Minh Giới cũng có hạn.

Tử đã từng nói: không có điều tra thì không có quyền lên tiếng.

Hiện tại Lý Trường Thọ cũng không dám vọng động kết luận đối với Địa Phủ, còn phải chờ đến lúc sau này chính mình cần mưu đồ công đức, trước tiên đi đến Địa Phủ điều tra rõ ràng, làm tốt các hạng công tác chuẩn bị, lại hung hăng kiếm một khoản công đức!

Không có cách nào, Công Đức Kim Thân là một trong những thủ đoạn phòng hộ hữu hiệu lúc đối mặt với Thánh Nhân.

Sinh tử không phải là việc nhỏ, sinh mệnh chỉ có một lần.

Kiếm công đức, ở bên trong mưu đồ của Lý Trường Thọ, sẽ là một đoạn thời kì phấn đấu vì "sự nghiệp"sau này!

Thứ công đức này tương đương với sự tán thành của Thiên Đạo, nếu như không cân nhắc nhảy ra bên ngoài thiên địa, công đức kia tự nhiên là càng nhiều càng tốt, trước tiên làm một món đồ nhỏ, lại làm Công Đức Kim Thân, sau đó lại làm mấy món Chí Bảo Công Đức Hậu Thiên!

Ách...Lý Trường Thọ đang tính toán sự tình Địa Phủ, đột nhiên bật cười.

Ở kiếp phàm nhân trước đây, hắn phí hết tâm tư mưu cầu lợi lộc, vì để cho cuộc sống của mình thư thái hơn một chút, nhẹ nhõm hơn một chút.

Kiếp tu hành này, tuy có nhàn hạ hơn, đường tiên lộng lẫy hơn, thần thông nhiều hơn, nhiều người thân hơn, nhưng bản chất vẫn không thay đổi.

Đại khái, đây chính là thiên tính của sinh linh.

Mà chính mình, cũng vẫn chỉ là tục nhân.

"Người khác cười mình kém toàn diện, mình cười người khác thi cốt lạnh."

Ôi chao? Đây cũng được coi là một câu thơ chứ? ?

"Đại nghiệp thơ ca" ngoài ý muốn lấy được đột phá mang tính then chốt!

...

Sau khi về núi ba ngày, Giang Lâm Nhi dọn đến Vong Tình Cư, "lặng lẽ" đi lên trên Tiểu Quỳnh Phong, phát động một cuộc tập kích công lý đối với Tửu Cửu đang câu cá ở bên hồ.

Tràng diện nhất thời vô cùng hỗn loạn, Tửu Cửu không cam lòng bị trấn áp ra sức phản kích, cuối cùng cùng nhau rơi xuống nước với Giang Lâm Nhi, khiến cho Tiểu Linh Nga cùng với Hùng Linh Lỵ đứng ở xa xa quan chiến, cười thành một đoàn.

Một lát sau, Tửu Cửu ôm tội ác vốn dĩ không che đậy không giấu được, ngồi ở trong bóng cây ríu rít mà khóc.

Giang Lâm Nhi ở bên cạnh tâm tình đại sướng, chống nạnh cười to một hồi, sau đó liền gọi Linh Nga cùng với Hùng Linh Lỵ đến đây, muốn tuyên bố một kiện đại sự!

Nhưng nhãn châu của Giang Lâm Nhi xoay động, đầu tiên là thở dài, nói: "Chuyện kia, Tiểu Cửu, về sau ta liền không náo loạn với ngươi."

Tửu Cửu, người đang giả vờ khóc, sửng sốt, lau mắt một cách giả tạo, nói nhỏ: "Hừ, có quỷ mới tin ngài!"

"Tiểu Cửu, ngươi có biết không?" Giang Lâm Nhi ngửa đầu nhìn lên bầu trời, tiếng nói có một chút mờ mịt thanh đạm, nói: "Nhiều năm như vậy, ta biết ngươi kỳ thật vẫn luôn có một chút oán trách đối với sự mạo phạm của ta trong đáy lòng. Nhưng đây là một loại phương thức bản sư thúc biểu đạt yêu thích đối với ngươi! Nhưng, sau này sẽ không còn..."

Linh Nga lập tức có một chút dự cảm không tốt, vội hỏi: "Sư tổ, ngài sao thế?"

Giang Lâm Nhi thở dài sâu kín, đột nhiên lại trở nên ủ rũ, trong miệng lẩm bẩm nói: "Sẽ không còn."

Liền ngay cả nạn nhân Tửu Cửu, lúc này cũng là không nhịn được nổi lên một chút hồ nghi, đứng dậy đi tới, nắm chặt áo gai đoản sam, nhỏ giọng hỏi: "Sư thúc ngài không sao chứ?"

Hùng Linh Lỵ nhỏ giọng nói: "Có cảm giác loại tình cảnh này, như là bàn giao di chúc trong chuyện xưa..."

"Phi phi!" Linh Nga đưa tay nhẹ nhàng đánh Hùng Linh Lỵ một cái, sẵng giọng: "Sư thúc ngài chớ nói điềm xấu như vậy! Sư tổ sao có thể xảy ra chuyện!"

Lập tức, Tửu Cửu, Linh Nga, Hùng Linh Lỵ vây quanh ở bên người Giang Lâm Nhi, không ngừng lo lắng hỏi Giang Lâm Nhi rốt cuộc làm sao vậy.

Người dân ở Tiểu Quỳnh Phong thật thuần phác.

Giang Lâm Nhi mím môi một cái, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Cửu, chẳng lẽ ngươi không trách ta sao?"

Tửu Cửu trầm ngâm đôi chút, nhỏ giọng nói: "Sư thúc ngài mặc dù luôn khi dễ người, nhưng cũng may ngài cũng là nữ tử, bình thường đùa giỡn với ta cũng không có gì, ta chỉ là không có cách nào phản kích cho nên trong đáy lòng có một chút buồn bực. Kỳ thật sư thúc ngài...cũng rất tốt đối với ta."

Trong hai mắt của Giang Lâm Nhi tràn đầy cảm động, ôn nhu hỏi: "Như vậy, có thể để cho sư thúc, lây dính phúc khí của ngươi một lần cuối cùng không?"

Tửu Cửu cười khổ nói: "Sư thúc ngài...đừng như vậy, ta về sau vạn nhất muốn tìm đạo lữ, người ta để ý thì làm sao bây giờ..."

"Sư thúc hiện tại chỉ có một cái tâm nguyện này, tiểu Cửu..."

"Vậy thì, ngài, ài!" Tửu Cửu nhắm chặt hai mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Ta uống say ngủ rồi, chuyện gì cũng không biết!"

"Được rồi!" Giang Lâm Nhi lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, lau đi nước bọt trên khóe miệng, hai cánh tay nhỏ đã là chậm rãi giơ lên.

Linh Nga ở bên cạnh không nhịn được đưa tay đỡ trán, coi như chính mình không có thấy cảnh này.

Đại sư thúc thật sự bị tiểu sư tổ ăn đến gắt gao...

Đúng vào lúc này!

"Khục!" Ở bên cạnh truyền đến âm thanh ho nhẹ, Lý Trường Thọ cưỡi mây chậm rãi bay đến, ở phía xa liền cười nói: "Sư tổ, thương thế của thụ linh kia như thế nào?"

Giang Lâm Nhi dừng lại động tác, sau đó liền liếc mắt.

"Tiểu tử thối, làm hỏng đại sự của ta!"

Nhưng, Lý Trường Thọ đã xuất hiện, Giang Lâm Nhi chỉ có thể nâng lên hai cái tay đã vươn đi ra, thuận thế vỗ vỗ bả vai của Tửu Cửu.

Bình Luận (0)
Comment