Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng - Sư Huynh A Sư Huynh (Bản Dịch Full)

Chương 315 - Chương 315. Truyền Đạo

Chương 315. Truyền đạo Chương 315. Truyền đạo

Lý Trường Thọ phát ra ánh mắt giao lưu thỉnh cầu đối với Đại Pháp Sư, lại bị một cái động tác nháy mắt của Đại Pháp Sư chặt đứt, phản hồi cho Lý Trường Thọ một nụ cười an tâm.

Tóm lại, sau khi đi vào không nói hai lời liền dập đầu, Thánh Nhân nói cái gì cũng đều đáp ứng!

Ừm, vì lý do ổn thỏa, chính mình cũng nhất định phải ôm lấy một phần lòng hoài nghi, cân nhắc đến một vài khả năng Đại Pháp Sư chơi ác chính mình, nơi đây có thể là Thiên Đình giả, đây có thể là chính mình ngộ nhập mộng ma trong lúc tu hành...

Bái nhiều hơn mấy lần, tóm lại là không có chỗ xấu.

Đại Pháp Sư quay người tiến vào cửa điện, Lý Trường Thọ cúi đầu đuổi theo ở phía sau.

Sau khi đi vào, liếc mắt liền thấy được lò bát quái vàng tím vô cùng dễ thấy kia, lò này khá lớn, cơ hồ chiếm cứ nửa đại điện.

Lần đầu tiên nhìn thấy lò này, trong đáy lòng Lý Trường Thọ toát ra chính là hai chữ "xinh đẹp", ngoại hình của lò bát quái này mê người như thế, mỗi một đoạn đường cong đều không bàn mà hợp với đại đạo.

Còn không kịp nhìn lần thứ hai, lực chú ý của Lý Trường Thọ, đã chuyển tới vị lão giả ngồi phía trước lò bát quái kia...

Nên hình dung lão giả này như thế nào?

Nhìn sơ qua thường thường không có gì lạ, thứ hai nhìn mặt mũi hiền lành, thứ ba là già vẫn tráng kiện, thứ tư thấy đạo cảnh vô cực, nhưng sau khi nhắm mắt, trong đáy lòng không có được nửa phần ấn tượng, hình tượng liên quan tới lão quân, lưu cũng đều không lưu được...

"Đệ tử Lý Trường Thọ, bái kiến lão quân! Ngày hôm nay đệ tử dùng Đạo Nhân Giấy đến đây, xin lão quân thứ tội!"

Lão quân dường như cười, lại dường như vẫn chưa cười.

"Ngồi."

Lý Trường Thọ như là nghe lầm, sửng sốt trong nháy mắt, mới đứng dậy đi về phía bồ đoàn trống rỗng xuất hiện ngồi xuống.

Lão quân lại nói: "Ngày hôm nay truyền cho ngươi tam thiên đan đạo."

"Đa tạ lão quân!"

"Ừ." Thái Thượng Lão Quân chậm rãi gật đầu, lại nhìn về nơi cửa sau phía đại điện, một vị Đại Pháp Sư nào đó vừa muốn cất bước chạy đi: "Trở về."

"Ài, đệ tử đến rồi." Đại Pháp Sư đáp ứng một tiếng, yên lặng đi tới, cố gắng lộ ra mấy phần mỉm cười bình thản: "Lão quân, đệ tử không thích luyện đan."

Lại có một chiếc bồ đoàn xuất hiện ở bên trái đằng trước Lý Trường Thọ, Đại Pháp Sư mặc dù ngoài miệng nói không thích, lại cũng chỉ có thể thành thành thật thật ngồi ngay ngắn trên đó.

Vị trí chỗ ngồi này, cũng là có thâm ý sâu sắc.

Nhưng Lý Trường Thọ tự biết có thể ngồi ở chỗ này, là đã được lão quân tán thành!

Lão quân hơi mở hai mắt: "Tĩnh."

Thân thể Đại Pháp Sư ngồi càng thẳng hơn một chút, dường như muốn ở trước mặt Lý Trường Thọ, tiếp tục duy trì một chút... uy nghiêm của đại sư huynh Đạo Môn.

Trong đáy lòng Lý Trường Thọ âm thầm suy nghĩ, Đại Pháp Sư làm sao lại có một chút sợ nghe lão quân giảng đạo...

Ngày hôm nay lão quân muốn truyền thụ cho chính mình luyện đan chi đạo, chuyện này hẳn là sẽ không gây nên Kim Tiên Kiếp của chính mình. Hơn nữa lão quân muốn truyền đạo, mình tuyệt đối không thể cự tuyệt, Kim Tiên Kiếp đến trước thời hạn cũng là không thể làm gì.

Rất nhanh, Lý Trường Thọ liền rõ ràng, vì sao Đại Pháp Sư lại muốn vụng trộm chạy đi...

Lão quân giảng đạo cũng không mở miệng, chẳng qua chỉ là lẳng lặng ngồi ở kia, lòng bàn tay xuất hiện một đóa thanh liên xoay chầm chậm, hai mảnh cánh hoa bay ra từ thanh liên này, một mảnh biến mất không thấy gì nữa, một mảnh khắc sâu vào cái trán của Đại Pháp Sư.

Toàn thân Đại Pháp Sư rung động hai lần, trực tiếp ngã ra sau ngất đi.

Ấy?

Lý Trường Thọ còn chưa kịp chớp mắt, trong đáy lòng liền nổi lên mấy phần hiểu ra, bản thể cất giấu trong bình hoa tại một góc mật thất dưới đất Tiểu Quỳnh Phong mở hai mắt ra, một mảnh cánh hoa, che đậy toàn bộ tầm nhìn của hắn, rơi vào cái trán của hắn.

Rắc một tiếng, bình hoa vỡ nát!

Thân thể Lý Trường Thọ té trên một góc mật thất, quanh người bị từng tia từng tia đạo vận bao trùm...

Mà ở trong đáy lòng Lý Trường Thọ, toát ra một lượng lớn, không, một biển lớn thuật luyện đan!

Đây đã không phải là thể hồ quán đỉnh, đây chính là cưỡng ép toàn bộ nước trong biển rộng, nhét vào hồ cá nho nhỏ!

Hồ cá này lại vẫn là bình yên vô sự, bắt đầu thụ động tiếp nạp!

"Thủ đoạn của Thánh Nhân, thật sự vô cùng huyền..."

Lý Trường Thọ không kịp nghĩ nhiều, tâm thần liền hoàn toàn bị kéo vào bên trong đan đạo.

Bị dìm nước, không biết làm sao.

Một lần dìm, chính là kéo dài ba năm...

...

"Linh Nga, sư huynh ngươi trong mấy năm này làm sao vẫn luôn không có lộ diện...nhanh ra bài đi Linh Nga."

Bên trong phòng bài bạc Tiểu Quỳnh Phong, Tửu Cửu ngáp một cái hỏi một câu.

Linh Nga cười nói: "Trước đó ta vẫn luôn đang bế quan, cũng không biết việc này. Hì hì, hai ống sao? Ta đụng! Sư huynh ta hẳn là cũng là đang bế quan tu hành, sư thúc ngài có phải hay không là không có uống rượu? Ở chỗ ta cũng không có."

"Hừ, bản sư thúc liền không có sư huynh của mình sao?" Tửu Cửu không nhịn được liếc mắt, sau đó lại chép chép miệng nhỏ: "Chỉ là rượu do Ngũ sư huynh nhưỡng, so với rượu Tiểu Trường Thọ nhưỡng, thiếu một chút hương vị...Huyền Nhã, tới phiên ngươi."

"Ừm..." Hữu Cầm Huyền Nhã cầm ngọc thạch trong tay so sánh những hoa văn trên khối ngọc thạch này với khối ngọc thạch khác.

Nàng gần đây mới tiếp xúc với hạng mục Tiểu Quỳnh Phong này, còn chưa đánh thuần thục lắm.

Nàng nhỏ giọng nói: "Ta muốn bắt ngọc thạch của ngươi, sau đó đánh ra ngọc thạch bốn ống...nói đến, ta cũng đã lâu không gặp Trường Thọ sư huynh, trong đáy lòng ngược lại cũng có một chút tưởng niệm."

"Hừm?" Tửu Cửu lập tức cười đến híp cả mắt, nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã, lại nhìn Linh Nga, đột nhiên phát hiện ra hai người đều vô cùng bình tĩnh.

Hai người này chả thú vị một chút nào.

Hùng Linh Lỵ dùng bàn tay lớn bốc lên ngọc thạch vừa bị Hữu Cầm Huyền Nhã đánh ra: "Ăn, năm ống."

Tửu Cửu khẽ quát một tiếng: "Nhìn bàn tay chuẩn Thiên Tiên của ta!"

Nói xong, nàng ở bên trong đống ngọc thạch xây thành hình chữ nhật kia, cầm đi một khối ở tít ngoài rìa, sau đó hai mắt tỏa sáng, tâm hồn rung động, xoay hàng ngọc thạch của mình lại, hưng phấn hô một tiếng:

"Thuần một màu! Nhanh lên, linh thạch linh thạch!"

Linh Nga cùng với Hùng Linh Lỵ lập tức phàn nàn vài tiếng, Hữu Cầm Huyền Nhã lại là dịu dàng cười một tiếng, ba người từng người cầm mấy khối linh thạch ra, đưa cho Tửu Cửu.

Tửu Cửu lập tức cười đến run rẩy cả người, trong mắt một mảnh sáng lóng lánh...

Một trò chơi nhỏ trong Hồng Hoang, tiếp tục chặng tiếp theo của cuộc hành trình.

Nửa ngày sau, bốn người đi vào bên trong Linh Thú Quyển, chọn hai con linh thú nhìn có một chút không muốn ăn, bị bệnh kén ăn bi quan chán đời, căn cứ vào tâm tình thành toàn cho bọn nó, đưa chúng nó mang đến bên hồ thưởng thức phong cảnh...

Sau đó dựng vỉ nướng lên, chuẩn bị rượu hảo hạng thức ăn ngon, bắt đầu đối rượu làm ca tối nay, hưởng thụ nhân sinh.

"Sư huynh đúng là đã rất lâu không có lộ diện." Linh Nga liếc nhìn Đạo Nhân Giấy bên trong bảo nang trong ống tay áo, có một chút bận tâm nói thầm một câu.

Loại tình huống này đúng là thực sự khác thường, chính mình cũng đã xuất quan hơn nửa năm, sư huynh còn chưa có tới răn dạy...

Bình Luận (0)
Comment