Vân Tiêu ở bên cạnh cũng nhìn tiểu muội của chính mình một chút, nói: "Không thể nhiều lời, Thiên Đạo có cảm giác."
Biểu tình của bốn người lập tức trở nên phong phú hơn.
Đạo Tổ hiện dung, thiên uy khóa chặt.
Hô trước thiên kiếp, lại được đáp lại.
Vân Tiêu âm thầm liếc nhìn Huyền Đô Đại Pháp Sư, trong đôi mắt đẹp lộ ra một chút hổ thẹn.
Trước đây nàng còn cho rằng, lần này lại là Huyền Đô sư huynh tính toán, muốn để chính mình cùng với Hải Thần thêm mấy phần giao tình.
Nhưng hiện tại, muốn hộ pháp cho Hải Thần đạo hữu, cũng phải ra tay cứu giúp thời khắc mấu chốt, một mình chỉ sợ là thật sự không được...
Két ——
Oanh!
Điện xà bay múa trên không trung, kiếp vân cuồn cuộn bắt đầu cấp tốc co vào, vô tận linh khí lướt đến từ phạm vi vạn dặm, kết hợp với thiên uy mênh mông, hiển lộ hình dáng thiên kiếp!
Kiếp vân trực tiếp co rút lại thành ba trăm dặm, cũng trở nên dầy hơn, không ngừng chuyển động ở trên đỉnh đầu Lý Trường Thọ!
Tiên thức của Lý Trường Thọ bị thiên uy áp chế, vào giờ phút này chỉ có thể miễn cưỡng bắt được dị trạng kiếp vân, cũng không biết kiếp vân này rốt cuộc sẽ có diễn hóa nào.
Trong thiên địa hắc ám âm trầm đột nhiên xuất hiện đạo đạo ánh vàng.
Kiếp vân phía trên có hình dạng như "tủ quần áo", xoay chầm chậm, nhuộm từ trên xuống dưới đám mây thành màu vàng.
Ánh vàng nở rộ, chiếu rọi vạn dặm thiên địa!
Mà khi ánh vàng biến mất, kiếp vân co vào một lần nữa, lần này, hóa thành hình thái cuối cùng——một tòa tháp cao vạn trượng bị mây mù bao trùm!
Tháp cao ba mươi ba tầng, mái cong cao nhọn, cửa sổ khắp nơi các hiển thần linh, tẩu thú hung thú, thần điểu linh cầm, vạn linh thiên địa đều có thể tìm được đối ứng trong đó!
Cơ hồ là trong chớp mắt, Quỳnh Tiêu và con báo đen nào đó ở ngoài ngàn dặm, cùng nhau lên tiếng.
"Kim Tiên Kiếp của hắn, lại chính là Vạn Linh Thiên Kiếp xếp hạng thứ hai!"
"Ngao ô!" Ngôn ngữ của báo: "Quả nhiên là Kim Tiên Kiếp trước ba trong truyền thuyết, còn là Vạn Linh Thiên Kiếp xếp hạng thứ hai!"
Trong đáy lòng báo đen cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, đắc ý cười một tiếng.
Tất nhiên là không cần phải ăn vỏ cây!
Vạn Linh Thiên Kiếp này, từ xưa đến này liền không có hiển lộ qua mấy lần, càng chưa từng nghe nói có sinh linh nào có thể chịu đựng được!
"Ngao ô!" Ngôn ngữ của báo: "Thiên phạt, thật sự chính là thiên phạt, Luyện Khí Sĩ bị trời ghét như vậy, từ sau Thượng Cổ thật sự không có mấy người."
Báo đen thoải mái nằm xuống, lẳng lặng chờ đại kiếp tiêu tán, cũng bắt đầu kế hoạch đi săn kế tiếp.
Lại nhìn nơi Lý Trường Thọ độ kiếp.
Vân Tiêu nhìn Tam muội của chính mình, hỏi: "Thiên kiếp này làm sao còn có xếp hạng?"
Quỳnh Tiêu cười nói: "Tỷ tỷ luôn bế quan, tự nhiên không biết những thứ này. Bảng xếp hạng thiên kiếp này, chính là các tiên nhân Tiệt Giáo chúng ta xếp trong lúc rảnh rỗi.
Lúc ấy mấy trăm người tập hợp một chỗ cùng nhau thôi diễn, trích ra thông tin của các kiếp nạn khác nhau trong thiên cơ, để cho môn nhân đệ tử cần độ kiếp bên trong Tiệt Giáo chúng ta tham khảo một chút. Không có cách nào, chúng ta có nhiều giáo chúng lắm."
Huyền Đô Đại Pháp Sư cười hỏi: "Như vậy Kim Tiên Kiếp xếp số một lại là cái gì?"
"Huyền Đô sư huynh, Thành Tiên Kiếp, Kim Tiên Kiếp, xếp số một đều là Tử Tiêu Kiếp." Bích Tiêu nhỏ giọng trả lời: "Kiếp sinh từ linh, do linh chịu, Vạn Linh Thiên Kiếp đã là thiên kiếp mạnh nhất Thiên Đạo sẽ hạ xuống đối với sinh linh. Thiên cơ thôi diễn ra lúc ấy, là biểu lộ ra như vậy."
Đại Pháp Sư chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng thở dài, nói: "Trường Thọ cũng coi như đã đạt đến cực hạn trong cảnh giới Thiên Tiên."
Quỳnh Tiêu hỏi: "Huyền Đô sư huynh cũng xuất thân từ Nhân Tộc, như vậy Kim Tiên Kiếp của sư huynh là cái nào?"
Vân Tiêu lộ ra sắc mặt nghiêm nghị, nghiêm khắc răn dạy nàng: "Đừng có hỏi Huyền Đô sư huynh sự tình bí ẩn như vậy!"
Quỳnh Tiêu vội vàng cúi đầu bĩu môi, cảm thấy ủy khuất.
Huyền Đô cười nói: "Đây cũng không phải là bí ẩn gì. Lúc ấy lão sư thu ta vào trong Huyền Hoàng Tháp, truyền thụ cho ta đại đạo, ta cũng không biết trải qua bao lâu, ngộ ra tất cả những gì lão sư truyền thụ đều, cảnh giới đã là ở phía trên Kim Tiên. Lúc rời khỏi bảo tháp vẫn không gặp phải thiên kiếp, hẳn là Huyền Hoàng Tháp đã gánh chịu thay ta...ba vị sư muội hẳn là cũng không có trải qua thiên kiếp?"
"Sư huynh nói không sai." Bích Tiêu hì hì cười một tiếng: "Chúng ta vào lúc Viễn Cổ biến hóa cuối cùng, đã là sinh linh trường sinh rồi."
Huyền Đô Đại Pháp Sư nghe vậy cười khẽ, như cảm nhận được điều gì, thì thào nói: "Bắt đầu rồi."
Tam Tiêu cũng cùng nhau nhìn về phía chỗ Lý Trường Thọ.
Tháp cao trên không trung đã bắt đầu gia tăng tốc độ xoay tròn, thiên kiếp sắp rơi xuống!
Lý Trường Thọ ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy một vòng xoáy đang sụp đổ vào bên trong, lôi trụ không ngừng lấp lánh trong đó, phảng phất như muốn trực tiếp thôn phệ hắn.
Đến rồi.
Lý Trường Thọ chậm rãi bay lên trên trăm trượng, trong tay nắm chặt một cây bút sắt linh bảo, tiên lực trên dưới toàn thân phun trào, ra tay như huyễn ảnh, cấp tốc dán lên cổ tay và trước ngực mấy tấm phù lục màu đen.
Đạo lôi kiếp thứ nhất, hắn muốn dựa vào bản thân ngạnh kháng, thử xem cường độ thiên kiếp của chính mình như thế nào, cũng bắt đầu lựa chọn bộ phương án phù hợp nhất.
Tới đi!
Tư ——Bên trong bảo tháp, trong nước xoáy, ba mươi sáu lôi trụ đột nhiên dập tắt, không còn lôi trụ gì, dông tố rơi xuống...
Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, Lý Trường Thọ cũng ngừng thở, dùng toàn bộ tinh thần ứng đối.
Lôi trụ vì sao lại đột nhiên biến mất?
Có cảm giác ở phía trên kiếp vân giống là đang nổi lên cái gì, hội tụ cái gì, nhưng mắt thường không thể thấy, tiên thức không thể tra.
Đột nhiên, ở chính giữa vòng xoáy xuất hiện một tia chớp màu đen tinh tế, to bằng ngón tay cái, vượt qua tầng tầng không gian, chậm rãi rơi vào đỉnh đầu của Lý Trường Thọ!
Ba! Đỉnh đầu, ngực, bụng dưới của Lý Trường Thọ hiện ra tam hoa, tam hoa cùng chấn động, thân hình run rẩy kịch liệt mấy lần, sắc mặt đỏ lên, há mồm phun ra một búng máu, khí tức toàn thân chập trùng không chừng!
Đã bị thương nhẹ!
Đây là thiên kiếp gì?
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ giật mình, vận dụng phương án độ kiếp cường độ cao nhất, đưa tay lau máu tươi trên miệng, chăm chú nhìn lên bốn mươi chín đạo lôi trụ bắt đầu lấp lóe trong không trung kia.
Há miệng nuốt vào một viên linh đan, Lý Trường Thọ toàn lực cảm nhận.
Vào giờ phút này hắn cúi đầu nhìn lại, đã thấy núi hoang phía dưới, lại có một nửa ngọn núi biến mất không thấy!
Thiên kiếp của chính mình, thật sự không dễ chịu!
Lý Trường Thọ chậm rãi hít vào một hơi, đưa tay viết xuống một chữ【 Đạo 】, linh quang trên người chớp động, từng tấm phù lục lập tức mở ra.
Căn cứ vào phán đoán dựa trên thiên kiếp của Vong Tình thượng nhân, chính mình hẳn là cũng có một đoạn thời gian chuẩn...chuẩn bị...
Ách?
Lý Trường Thọ cúi đầu nhìn về phía dưới chân một lần nữa, chẳng biết lúc nào, một nửa núi hoang biến mất kia, đã tuôn ra từng đoá từng đoá ngọn lửa hình hoa sen, ngọn lửa màu cam không ngừng nhảy lên, bao trùm về phía chính mình.
Thiên hỏa?