Sư Huynh Thực Quá Cẩn Trọng - Sư Huynh A Sư Huynh (Bản Dịch Full)

Chương 347 - Chương 347. Bị Trói

Chương 347. Bị trói Chương 347. Bị trói

Lý Trường Thọ ở bên cạnh nghe một hồi, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều, thu liễm tiên thức, đóng Đạo Nhân Giấy lại, tâm thần trở về bản thể.

Đi về trước đi.

Vì lý do ổn thoả, Lý Trường Thọ tế lên một cỗ Đạo Nhân Giấy, trước tiên khống chế cỗ Đạo Nhân Giấy này, cẩn thận từng li từng tí đi ra khỏi đảo hoang.

Ngoại hình của cỗ Đạo Nhân Giấy này là một thiếu nữ tuổi trẻ, thi triển thủy độn chạy tới phương hướng tây bắc, chuyện này khiến cho...

Đôi hoa tỷ muội nào đó đang âm thầm nhìn chằm chằm nơi đây, cùng nhau cúi thấp đầu.

"Là hắn sao?"

"Đây là hóa thân, khẳng định chính là những người giấy kia, bản thể của hắn hẳn là liền giấu ở bên trong người giấy này."

"Được rồi, chúng ta đi đến con đường phía trước chờ hắn, trói hắn mang đi?"

"Trói lại."

"Nhớ rõ, tiếp theo nhất định phải ra tay toàn lực, tên gia hỏa này vô cùng trơn trượt, không cẩn thận hắn sẽ chạy mất."

"Đúng! Đúng!"

Có câu nói, đi ở trên bờ biển, làm sao có thể không trượt chân?

Chẳng qua là Lý Trường Thọ cũng không nghĩ tới, chính mình chân trước vừa cáo biệt cùng với Vân Tiêu tiên tử, chân sau liền bị Bích Tiêu cùng với Quỳnh Tiêu trói lại, mang về đảo hoang ẩn thân trước đây...

Ở bên cạnh đảo hoang, một con cá quẫy đuôi, xen lẫn trong bên trong bầy cá, chậm rãi bơi đi về nơi xa.

Trên đảo, liền nghe hai tiếng răng rắc, Kim Giao Tiễn sáng loáng, lung lay ở trước mặt "Thiếu nữ" bị trói kia, Đạo Nhân Giấy này cười khổ, tự động nhóm lửa, một tia khói xanh lại bay ra từ bên trong hỏa diễm, ngưng tụ thành thân hình Lý Trường Thọ.

Hắn vừa hiện thân, liền bị linh bảo dây thừng ánh vàng lóng lánh kia trói lại.

Nhìn hai vị tiền bối Đạo Môn, cao thủ Tiệt Giáo trái phải này, Lý Trường Thọ thật sự hơi nghi hoặc, có một chút không hiểu.

Hai kẻ lừa đảo này...

Khục, hai vị tiên tử đáng yêu này đang làm gì vậy?

Quỳnh Tiêu mặc một thân váy lụa híp mắt cười khẽ, ngón tay nhỏ nhắn sờ cái cằm bóng loáng của mình, dường như đang tính toán, nên giày vò Lý Trường Thọ như thế nào.

Bích Tiêu mặc một thân váy ngắn lam nhạt, lại là ngồi xổm ở bên cạnh Đạo Nhân Giấy tự đốt của Lý Trường Thọ, nhìn nắm tro tàn còn lại kia, trong đáy mắt tràn đầy ngạc nhiên...

Người giấy che người giấy, người giấy nhiều như vậy.

Một màn này, nàng đã từng gặp!

Quỳnh Tiêu đưa tay bố trí mấy tầng kết giới, Lý Trường Thọ lẳng lặng đứng ở trên bờ cát, lẳng lặng chờ hai vị đại lão mở miệng.

"Ngươi...hừ hừ!" Quỳnh Tiêu hắng giọng, chắp tay sau lưng đi đến quanh người Lý Trường Thọ, đi vòng quanh hắn hai vòng.

"Hải Thần, Lý Trường Thọ, đệ tử Nhân Giáo, trọng thần Thiên Đình...đúng không?"

Lý Trường Thọ chậm rãi gật đầu, ấm giọng cười nói: "Tiền bối có gì chỉ giáo?"

Quỳnh Tiêu ưỡn ngực ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Hôm nay mời ngươi tới, cũng không phải là muốn làm khó ngươi."

Lý Trường Thọ: "..."

Không làm khó mà còn trực tiếp trói mình lại!

Nếu như chính mình không nhìn lầm, sợi dây này hẳn là Linh Bảo Hậu Thiên? Còn là cực phẩm ở trong Linh Bảo Hậu Thiên!

"Ta sẽ hỏi ngươi mười mấy cái vấn đề đơn giản, nếu ngươi thành thật trả lời, ta sẽ thả ngươi rời đi, còn sẽ cho ngươi mấy món bảo vật, coi như là hạ lễ ngươi tu thành Kim Tiên đạo quả."

Quỳnh Tiêu hừ một tiếng, bàn tay nhỏ vươn sang một bên, Bích Tiêu lập tức ném tới một viên bảo châu màu xanh lục.

Quỳnh Tiêu lại nói: "Đây là Chân Ngôn Bảo Châu, có thể phân biệt lời ngươi nói là thật hay giả. Nếu ngươi dám nói dối một câu, cẩn thận Kim Giao Tiễn của ta vô tình!"

Lý Trường Thọ: "..."

Bộ dáng cố ý dữ dằn của đại tỷ ngài này, chỉ kém viết hàng chữ "Viên bảo châu này chính là hù dọa người" ở trên mặt.

Theo logic bình thường, nếu quả thật có loại bảo châu này, chẳng phải nên nhét nó vào trong ống tay áo và bí mật dùng để đánh giá tính xác thực lời nói của chính mình sao?

Ai lại nói thẳng ra như thế...

Lý Trường Thọ khẽ cười nói: "Tiền bối cứ việc đặt câu hỏi."

"Ngươi là nam tử?"

"Phải."

"Ngươi tu đạo đến nay không đủ năm trăm năm?"

"Đúng vậy."

"Huyền Đô sư huynh phái ngươi đến bắt tỷ tỷ của ta?"

"Vớ vẩn."

Quỳnh Tiêu vừa muốn tiếp tục đặt câu hỏi, Lý Trường Thọ lại là nhíu mày nhìn chăm chú nàng, giành nói trước: "Tiền bối, vui đùa như vậy là có một chút quá phận. Nếu chuyện này lan truyền ra, thanh danh của vãn bối không quan trọng, nhưng thanh danh của Vân Tiêu tiền bối thì phải làm như thế nào? Ở trong Hồng Hoang có ai không biết, bên trong Tam tiên tử Tiệt Giáo, Vân Tiêu tiên tử băng thanh ngọc khiết, Quỳnh Tiêu tiên tử thông minh thanh tú, Bích Tiêu tiên tử nhạy bén cơ trí, lời như thế, thế nhưng là tuyệt đối không thể nói ra."

Quỳnh Tiêu nhẹ nhàng chớp mắt, hừ một tiếng: "Cho dù ngươi có cường điệu như thế nào, cũng vô pháp mê hoặc đạo tâm của bản tiền bối!"

Mặc dù nói như thế, nhưng khóe miệng lại không tự giác giương lên một chút.

Bích Tiêu ở bên cạnh cũng đứng ra, đứng ở một trái một phải, hai tỷ muội cùng nhau ôm cánh tay, bắt đầu đưa ra một vòng nghi vấn mới.

Trong đáy lòng Lý Trường Thọ không thẹn, mỗi lần trả lời đều là không cần nghĩ ngợi, "Chân Ngôn Bảo Châu" giống như bài trí bình thường, không có một chút dị dạng nào.

Không bao lâu, Lý Trường Thọ cũng hiểu ra, vì sao hai vị tiên tử này sẽ trói chặt chính mình—— hẳn là lo lắng chính mình cố ý tiếp cận Vân Tiêu tiên tử, sợ đây là tính toán của Nhân Giáo, cảm thấy đại tỷ nhà mình bế quan lâu dài, không hỏi thế sự, quá mức đơn thuần, từ đó trúng tính toán.

Điểm xuất phát kỳ thật cũng không tệ lắm, chỉ là phương thức này...

Không hổ là Tam Tiêu.

Lý Trường Thọ có một chút vô lực đối với chuyện này, từ góc độ của người ngoài như hắn, độ ổn trọng của Vân Tiêu tiên tử, so với hai vị muội muội này cộng lại còn nhiều hơn mấy trăm lần.

Nhưng nếu Quỳnh Bích tiên tử đã tìm tới cửa, Lý Trường Thọ cũng nhân cơ hội này tính toán, để cho hai vị tiên tử này giúp chính mình bảo vệ bí mật của bản thân.

Trong lúc vấn đáp, Lý Trường Thọ phát huy đầy đủ nghệ thuật ngôn ngữ, không để lại dấu vết chiếm cứ quyền chủ động vấn đáp, mặt ngoài lấy lòng, âm thầm dẫn dắt, chỉ trong chốc lát, liền làm cho Quỳnh Tiêu cùng với Bích Tiêu trầm ngâm mội hồi, thật lâu cũng không hỏi.

Quỳnh Tiêu khẽ nhíu đôi mi thanh tú: "Theo lời ngươi nói, là chúng ta đã hiểu lầm ngươi rồi?"

"Đây cũng là hiểu lầm do vãn bối không cẩn thận đưa tới." Lý Trường Thọ thở dài: "Tiền bối, đã có thể mở trói cho tiền bối chưa?"

"Mở trói?" Quỳnh Tiêu nhíu mày cảnh giác, nâng bảo châu trong tay lên: "Hải Thần à Hải Thần, mặc cho mưu kế của ngươi hơn người, vẫn đã trúng tính toán của ta. Ngươi cho rằng viên bảo châu này chẳng qua chỉ là để dọa ngươi?"

Lý Trường Thọ trầm ngâm đôi chút: "Không phải sao?"

"Hừ!" Quỳnh Tiêu khẽ vuốt ngón tay, phía trên bảo châu toát ra ánh trắng rực rỡ, trong đó lại toát ra một câu đối thoại.

Đó là câu hỏi thứ hai mươi bốn của Quỳnh Tiêu: "Ngươi có ý nghĩ xấu đối với ta không?"

Lý Trường Thọ quả quyết trả lời: "Không có".

Bảo châu tùy ý rung động, quang mang lập tức sáng hơn mấy phần.

"Ngươi nói láo." Quỳnh Tiêu đắc ý cười một tiếng: "Trận này coi như là ta thắng? Trước đó ta đã nói, nếu ngươi có nửa câu lừa dối, liền..."

Bình Luận (0)
Comment