Lý Trường Thọ cầm Lạc Bảo Kim Tiền, cũng không khỏi có một chút chờ mong.
Đa Bảo đạo nhân tìm tòi một hồi trong tay áo, nguyên cả cánh tay đều sắp đưa vào, rồi vớt ra năm viên bảo châu màu sắc khác nhau.
Năm viên bảo châu này rõ ràng là một bộ pháp bảo đầy đủ, uẩn chứa lực lượng ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, hơn nữa lực lượng ngũ hành này vô cùng thuần túy, không chứa nửa phần tạp chất.
Viên bảo châu thổ hành lúc trước Hữu Cầm Huyền Nhã đưa cho chính mình kia, chẳng qua chỉ là Ngũ Hành Châu sơ cấp. Mà năm viên bảo châu hôm nay này, đã là cực hạn Bảo Vật Hậu Thiên có thể đạt tới!
Đa Bảo đạo nhân đưa tay đẩy một cái, năm viên bảo châu này chậm rãi bay tới, nhẹ nhàng xoay tròn ở quanh người Lý Trường Thọ.
Cũng không biết Đa Bảo đạo nhân dùng thần thông nào, năm viên bảo châu này đã là tự động nhận chủ, truyền ra ý niệm thân thiết đối với Lý Trường Thọ, lại có rất nhiều cảm ngộ đạo pháp ngũ hành, hiện ra ở trong đáy lòng Lý Trường Thọ...
Lý Trường Thọ giang tay ra hai, năm viên bảo châu chậm rãi bay tới, rơi vào trong lòng bàn tay của Lý Trường Thọ, nổi lơ lửng trên dưới.
Vừa định thu hồi bảo vật và nói lời cảm tạ đối với Đa Bảo, Lý Trường Thọ đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng, ở chính giữa năm viên bảo châu này, cảm nhận được một tia đạo vận linh hoạt kỳ ảo phiêu phiêu miểu miểu, phảng phất như ẩn chứa ý cảnh siêu thoát...
Năm viên hạt châu tạo thành một bộ, có thể được tính là Linh Bảo Tiên Thiên?
Lý Trường Thọ cảm thấy nhức đầu, dùng Linh Bảo Tiên Thiên như vậy để làm trận pháp chủ yếu của ‘Tiểu Quỳnh phong’, như vậy cũng quá phí của trời.
"Tiền bối, những hạt châu này quá mức quý giá..."
"Ài!" Đa Bảo đạo nhân nhướng mày nói: "Trường Canh ngươi thế nhưng là coi thường bần đạo sao? Chỉ là một chút đồ chơi mà thôi, nhận đi, đã nói đây là để bồi thường cho hoá thân bị huỷ của ngươi!"
"Đa tạ tiền bối ban bảo vật!" Lý Trường Thọ vái chào, cất ngũ hành này bảo châu và đôi Lạc Bảo Kim Tiền kia vào bên trong hai cái bảo nang, giấu kỹ trong người.
Nửa năm công phu này, cũng coi như không uổng phí.
Đa Bảo đạo nhân như là buông xuống một bầu tâm sự, trong mắt toát ra mấy phần thoải mái, cười nói: "Trường Canh, hãy đi với ta..ồ? Sao y lại tới đây?"
Ai?
Trong lòng Lý Trường Thọ sinh cảnh giác.
Mà Đa Bảo đạo nhân đưa tay đối với bầu trời một chút, bình bát vàng tím bao phủ phạm vi ngàn dặm khẽ run lên biến mất không thấy gì nữa, trong chớp mắt liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay của Đa Bảo, hóa thành bình bát đường kính năm tấc, bị Đa Bảo thu vào trong tay áo.
Sau đó, Đa Bảo đưa tay giữ chặt cánh tay của Lý Trường Thọ, nói một tiếng: "Đi!"
Nói xong nhẹ nhàng nhảy một cái, hoàn cảnh xung quanh hai người biến hóa, xuất hiện ở...trong động do Đa Bảo đạo nhân moi ra mà Lý Trường Thọ mới đi qua một lần.
Động đất này không tầm thường, đây chính là bảo động Đại đệ tử Tiệt Giáo chui ra ngoài, tính ẩn nấp có thể xưng tuyệt hảo.
Hai người ngồi xổm ở một góc bảo động, Đa Bảo đạo nhân lấy ra một chiếc bảo kính từ trong ngực, hà hơi đối với bảo kính, trong kính lập tức hiện ra một đóa mây trắng nhanh như điện chớp.
Một lão đạo ngồi phía trên mây trắng, quanh người lão đạo có mây mù nhàn nhạt bao phủ.
Nhưng Đa Bảo đạo nhân lại ‘Phi’ một tiếng đối với bảo kính, những mây mù kia chậm rãi phiêu tán, lộ ra hình dáng của lão đạo.
Đạo bào màu nâu, khuôn mặt ngay ngắn, tai cụp buông thõng, trên vai đeo một ngọn đèn đồng, không phải chính là Phó Giáo Chủ Xiển Giáo, Nhiên Đăng đạo nhân?
Đa Bảo đạo nhân còn sợ Lý Trường Thọ không biết, chủ động giới thiệu: "Đây là Phó Giáo Chủ Xiển Giáo, theo lời chính y nói, chính là có cùng bối phận với ba vị lão gia của chúng ta. Bình thường bần đạo thấy y, cũng phải hô một tiếng sư thúc."
Trong đáy lòng Lý Trường Thọ nổi lên một chút hiểu ra, vội nói: "Tiền bối, nếu như y cách còn xa, chúng ta đi trước là được."
"Y thấy được bình bát của ta, hơn nữa trước đây cũng đã thấy ta dùng bình bát này..." Đa Bảo đạo nhân trầm ngâm vài tiếng, nói: "Cứ thong thả, trước tiên nhìn y tới nơi đây làm gì, y tuy là tiền bối của chúng tiên Đạo Môn chúng ta, bần đạo ngược lại cũng không sợ hắn. Ngươi cứ yên tâm, cho dù Nhiên Đăng đạo nhân là Phó Giáo Chủ, bất quá cũng chỉ là người ngoài, ba vị lão gia coi trọng nhất vẫn là đạo thừa Đạo Môn, đệ tử nhà mình. Nếu như Phó Giáo Chủ Nhiên Đăng cũng đến tầm bảo, ta sẽ âm thầm phóng mấy món bảo vật ở chỗ này, để cho y cầm đi là được."
Chẳng biết tại sao, Lý Trường Thọ ở trong giọng nói của Đa Bảo đạo nhân, nghe được bất mãn nồng đậm đối với Nhiên Đăng đạo nhân.
Thế là trong đáy lòng an ổn hơn phân nửa.
Căn cứ theo suy đoán của Lý Trường Thọ, Nhiên Đăng có phải là tới vì Lạc Bảo Kim Tiền.
Nếu đúng như vậy, bên trong cố sự Phong Thần, một màn Tiêu Thăng Tào Bảo kia dùng Lạc Bảo Kim Tiền cướp đi Định Hải Thần Châu, tuyệt đối chính là một trận trò hay do Nhiên Đăng đạo diễn, đẩy Triệu đại gia vào trong hố!
Ngày hôm nay chính mình lấy đi Lạc Bảo Kim Tiền, sẽ đoạn tuyệt sự tình sau này, càng làm cho Nhiên Đăng mất đi cơ duyên đoạt Định Hải Thần Châu...
Hẳn là, Nhiên Đăng bởi vậy mà có cảm ứng?
Lý Trường Thọ nói: "Tiền bối, vãn bối cũng từng có tiếp xúc cùng với vị Phó Giáo Chủ Nhiên Đăng này, trước đây chỉ sợ là còn đắc tội y."
"Ồ?" Đa Bảo đạo nhân hào hứng không có nguyên do: "Ngươi làm sao còn có thể sinh khoảng cách với y?"
Dăm ba câu, Lý Trường Thọ đã truyền âm nói đơn giản cho Đa Bảo đạo nhân nghe chuyện thương lượng cùng với Nhiên Đăng lần trước.
Hắn tự nhiên không thể ăn ngay nói thật, chỉ có thể nói chính mình ban đầu không biết vị tiền bối Xiển Giáo này, ‘Không cẩn thận’ mắng Nhiên Đăng vài câu, cũng không nói Triệu Công Minh và Hoàng Long Chân Nhân ở bên cạnh nhìn lúc ấy.
Đa Bảo đạo nhân cẩn thận lắng nghe, trên khuôn mặt hơi có vẻ phúc hậu lộ ra mấy phần giật mình, lại không nhịn được vỗ tay cười to, đưa tay đánh nhẹ hai lần đối với Lý Trường Thọ.
"Ngươi làm sao lại có nhiều trò hay như vậy! Ha ha ha ha! Không thể tận mắt nhìn thấy một màn này, quả nhiên là việc đáng tiếc, việc đáng tiếc."
Lý Trường Thọ thấp giọng hỏi: "Tiền bối ngài dường như đối với vị Phó Giáo Chủ tiền bối này..."
"Ài." Đa Bảo lắc đầu nói: "Có một số việc không đề cập tới cũng được!"
Bình thường nếu nghe được giọng điệu như vậy, vậy cho thấy rằng người nói chuyện đang muốn phàn nàn.
Lý Trường Thọ thuận nước đẩy thuyền, nghiêm mặt nói: "Vãn bối tóm lại là muốn hiểu nhiều hơn một ít, tránh cho về sau xảy ra sai lầm gì."
Thế là Đa Bảo than nhẹ vài tiếng, êm tai nói: "Ở trong mấy vạn năm gần đây, hai nhà không ngừng ma sát, Xiển Giáo bên kia thường xuyên có đạo hữu vô cớ gây sự, có khi bên này cũng sẽ có đồng môn lỡ lời ngoài miệng. Mỗi lần xảy ra những việc này, phần lớn đều là bần đạo tiến đến hoà giải, một tới hai đi, cũng liền tiếp xúc nhiều hơn với vị tiền bối này. Ách...Trường Canh ngươi sau này vẫn nên ít tiếp xúc cùng với vị tiền bối cao nhân này, muốn nói gì với y cũng cần phải chú ý một chút, đừng có nói lời sai lầm gì, bị y bắt được cái chuôi. Vị tiền bối cao nhân này, hừ hừ, tâm tư rất phức tạp!"